4. VÌ ĐẠO CÔNG GIÁO DO THIÊN CHÚA THIẾT LẬP, KHÔNG DO LOÀI NGƯỜI ĐẶT RA
Giáo hội Công giáo là món quà từ Thiên Chúa qua mạc khải thiêng liêng của sự thật, ban cho chúng ta với quyền năng thiêng liêng chứ không hề từ quyền lực con người. Món quà tha thứ và cứu độ cũng đi kèm với quyền năng thiêng liêng của Thiên Chúa.
Niềm tin đó cũng giống như niềm tin của người Do-thái rằng họ là “dân riêng Chúa chọn”. Có thể đúng hoặc sai. Nếu lời khẳng định đó đúng, thì giải thích được sự sống còn, tính độc đáo, thành tựu và trí tuệ của họ. Đây là cách giải thích khiêm tốn nhất về các đặc tính của dân Do-thái nhưng rõ ràng Chúa ban cho họ, không phải do họ tạo ra. Nếu hiểu cách khác – đó không phải là do Chúa ban cho mà là do chính họ – thì đây là lời nói dối kỳ thị kiêu ngạo, tự cao tự đại nhất mà chưa một dân tộc nào dám khẳng định như vậy. Đây cũng là điều phạm thánh vì toàn bộ thánh thư Cựu ước của họ các tiên tri đều nói, “Chúa phán như vậy”, hóa ra chỉ là lời nói của con người, chẳng phải của Giavê.
3. VÌ CHÚA GIÊSU THỰC SỰ, ĐÍCH THỰC, CHÍNH NGÀI, HIỆN DIỆN TRONG THÁNH THỂ MỌI NƠI VÀ MỌI LÚC
Chúa Giêsu luôn sẵn sàng ban cho tôi thân xác và linh hồn Ngài trong mọi thánh lễ, để làm của ăn nuôi thân xác và linh hồn tôi. Và tôi cần Ngài.
Bước vào bất cứ nhà thờ Công giáo nào, ai cũng thấy ngọn đèn đỏ cháy leo lét bên nhà tạm là nơi đặt Mình Thánh Chúa. Ngọn đèn cháy quanh năm suốt tháng, trừ thứ Sáu Tuần Thánh cho đến lễ Vọng Phục Sinh; từ lúc Đức Giêsu chết trên thập giá cho đến lúc Ngài sống lại từ cõi chết vào sáng Chủ nhật Phục Sinh. Thấy đèn đỏ là biết Chúa Giêsu thực sự đang ngự ở đó, hoàn toàn sống động, và hiện diện trọn vẹn; nói rõ hơn, Mình Thánh Chúa là Đức Giêsu đang ẩn náu trong nhà tạm. Nó giống như ngọn đèn nhẫn nại thắp sáng treo trước cửa nhà của người cha đang trông ngóng đứa con hoang đàng trở về. Từ xa, đứa con có thể thấy ánh đèn lấp ló và biết rằng người cha vẫn kiên nhẫn đợi chờ mình trong căn nhà thân yêu.
Hiện nay có nhiều tôn giáo và đa số người ta là hữu thần và theo một tôn giáo nào đó. Nhưng tôi lại chọn đạo Công giáo? Sau đây là suy luận của tôi. Lựa chọn đầu tiên là vô thần hoặc hữu thần. Tôn giáo là một “ràng buộc” hoặc là một “sự liên hệ mật thiết.” Đúng ra, tôn giáo là sự liên hệ với Thiên Chúa. (Thiên Chúa ở đây có thể hiểu nghĩa rộng lớn hơn, là Thượng Đế, có quyền phép hơn chúng ta). Nếu hiểu như thế thì rõ ràng người vô thần không tin có Thiên Chúa, và vì không tin có Thiên Chúa (Thượng Đế) nên dĩ nhiên họ không cần tôn giáo. Các cuộc tranh luận chống lại thuyết vô thần thì hầu hết chúng ta đều biết. Tôi xin đưa ra hai luận thuyết nằm trong Kinh thánh.
Có bao giờ chúng ta tự hỏi tại sao tôi là người Công giáo chưa? Phần lớn câu trả lời là vì cha truyền con nối, cha mẹ tôi là người Công giáo nên tôi được rửa tội và nhận các phép Bí tích theo lẽ tự nhiên. Câu trả lời hoàn toàn đúng khi chúng ta ở tuổi vị thành niên, nhưng khi đã trưởng thành, đặc biệt những người ở lứa tuổi về chiều, thử hỏi có bao giờ chúng ta nghiêm túc suy nghĩ tại sao tôi là người Công giáo chưa?
Nếu là người sùng đạo, câu trả lời có thể là nhờ đức tin: vì tin có Chúa nên tôi theo đạo. Đức tin là món quà Chúa ban và không hẳn ai cũng may mắn nhận được món quà đó. Với dân số hiện nay 7.5 tỷ, chỉ 31.2% là Thiên Chúa giáo, biết Chúa; nếu kể riêng Công giáo và Chính thống giáo thì tỷ lệ chỉ còn 19.9%. Chúng ta may mắn nằm trong tỷ lệ ít oi đó. Sâu sắc hơn, có thể nói tôi yêu Chúa là nhờ đức tin, như thánh Augustinô nói, “Niềm tin là tin những gì không thấy và rồi niềm tin sẽ cho thấy những gì đã tin.” Như thế, chúng ta là người Công giáo vì biết Chúa, và yêu Chúa bằng đức tin, với trái tim. Câu hỏi tiếp theo là, có bao giờ chúng ta hiểu Chúa bằng trí óc chưa?
Cả hai đang sống trong khu dưỡng lão khá sang, có giàn bông giấy và hàng cây cọ quanh năm xanh tươi bao bọc. Phong cảnh vốn đã hữu tình lại càng thêm quyến rũ vì các cô giúp việc trong khu đều ăn mặc đồng phục, xinh tươi, ăn nói nhã nhặn lịch sự, di chuyển bằng xe điện loại nhỏ trong khắp khu vực. Người đàn bà, bà Nữ, quấn hờ mảnh khăn lụa màu hoa cà ngang đầu để che mớ tóc còn sót lại sau nhiều lần xạ trị. Người đàn ông, tên Nam, đứng ngoài cửa lưới nhìn vào và cất tiếng chào, “Tôi đây.”
Trong nhà thờ và các nơi phụng tự, giáo dân thấy rất nhiều biểu tượng và ký hiệu. Đôi khi thấy các thánh và những con vật, tay lại cầm thêm lá cờ, trên đó ghi các ký hiệu. Trong thánh lễ, chúng ta thấy những ký hiệu trên áo lễ của các linh mục, kể cả trên mặt các đồ vật thánh. Trên cổng và trong ngoài nhà thờ, trên bia mộ, cũng như trong các trường Đại học Công giáo đều thấy các ký hiệu. Trên huy hiệu của các Đức Giáo Hoàng đầy dẫy những biểu tượng và ký hiệu. Ngay cả Đức Kitô cũng có nhiều biểu tượng tượng trưng cho nhân tính và thiên tính của Người. Mỗi biểu tượng, dấu hiệu, và ký hiệu đều mang một ý nghĩa sâu sắc. Vì thế, nếu hiểu được ý nghĩa của chúng sẽ giúp chúng ta sống và nên thánh như các ngài, và càng thêm lòng yêu mến Thiên Chúa hơn. Bài viết sau đây giúp chúng ta hiểu ý nghĩa của các biểu tượng và ký hiệu đó.
Tháng Mười Hai, Cali khởi đầu bằng những buổi sáng mù sương và se lạnh, buổi chiều trời bắt đầu sụp tối nhanh, và dường như cái lạnh cũng se sắt hơn đối với những sắc dân thuộc miền nhiệt đới chúng mình anh ạ. Theo như thông lệ của trường CCA ( Christ Cathedral Academy), đêm diễn nguyện Thánh Nhạc của Mùa Sao Sáng do các cô cậu bé học sinh của trường, từ những lớp Pre School, cho đến lớp cuối cùng của trường (Lớp 8) thường được trình diễn ở Hội Trường trong khuôn viên Nhà Thờ Chính Tòa của Giáo Phận ( còn được biết đến và thường được gọi tên là Nhà Thờ Kiếng), năm nay không còn phải ngồi ngoài Parking để xem chương trình biểu diễn được thu sẵn và trình chiếu trên màn ảnh rộng như năm trước, vì ảnh hưởng dịch bệnh vũ hán nữa. Đặc biệt năm nay còn được trình diễn ngay trong Nhà Thờ Chính Tòa, dù các cô cậu diễn viên vẫn phải đeo mask vì sự an toàn và cũng vì luật bắt buộc phải đeo mask ở nơi công cộng.