-
Thiên Thủy
-
Đăng ngày 05 Tháng 6 2014
-
Lượt xem: 2278
Thuỷ hay đùa và cười cười như vậy mà dễ khóc, bạn bè trêu chọc một tí cũng tủi thân sướt mướt suốt cả buổisáng. Thuỷ định sẽ khóc đủ ba ngày, Thuỷ đã nói vậy với vài người bạn, cô buồn thật, còn cảm thấy bị tổn thương,như ai cắn mất một miếng thịt trong người. Đau ! Thế là cô cứ khóc, và phải nói cho đám bạn học cũ biết là cô đang khóc, không thì ai biết cô đang tức mình ?
Đám bạn và Thuỷ, không biết nên gọi là già hay trẻ, tóc đã pha sương thì chắc là già rồi, nhưng già gì mà cười giỡn suốt ngày chọc ghẹo nhau trên mạng, mỗi đứa một chân trời í ới gọi nhau mày tao suốt ngày, từ sáng bảnh mắt, cho đến khuya lơ khuya lắc vẫn còn ngồi nhìn cái máy cười một mình rồi mới chịu ngủ. Chỗ này ngủ chỗkia chưa ngủ, ở đây đêm mà ở đó vẫn còn ngày, vậy mới nói là chọc ghẹo nhau và cười miên man bất tận, nhưng cũng thương nhau lắm, có chuyện vui chuyện buồn chuyện khóc như cô đang khóc, cùng nhau chia sớt, có việc gì không biết hay giả bộ không biết, không hiểu hay giả bộ không hiểu thì cứ hỏi nhau, để cùng không biết rằng ngoài kia quỹ thời gian đang vơi đi từ từ cho người tóc phai màu, và cùng hiểu rằng trong mỗi người tóc đang phai có những con nhỏ thằng nhỏ đang lom khom cúi lượm từng mảnh, từng mảnh đời đã trôi và đang trôi, đem cất vào ngăn ký ức cho đầy nhớ và thương bạn, cũng là thương nhớ chính mình. Đã thương thế thì cô phải khóc,trong đám bạn gái của lớp, bây giờ chỉ có cô rảnh ranghay cười và hay viết, cô thấy mình phải cười hộ viết hộcho mười ba bạn gái trong lớp xưa, và phải thay mặt các bạn nữ trong lớp để khóc mỗi khi bị trêu chọc.
Xem tiếp...