Hai cô chạy bàn đứng ở quầy rượu đang kháo chuyện với nhau, chờ rượu để bưng cho khách. Miệng cô tóc nâu vắt vẻo điếu thuốc lá. Cô hít đẫy một hơi, hai ngón tay đưa lên kẹp điếu thuốc, chu môi thổi phù một luồng khói dày đặc màu trắng đục bay vụt lên trần nhà, ngón tay trỏ đập nhẹ trên thân điếu thuốc làm rụng mẩu tàn dài thoòng lên cái đĩa nằm trên quầy rượu. Những động tác thuần thục điệu nghệ đó chứng tỏ cô đã nghiện hút lâu năm.

  Cô tóc vàng liếc mắt nhìn cô gái hút thuốc:

- Ê! Mày nói hay tao nói? Hay thôi mày nói đi.

Cô tóc nâu nhìn thẳng ra phía ngoài quầy rượu. Bàn ghế đông nghẹt khách đang ngồi nhâm nhi ly rượu được pha chế thật vừa ý. Mùa hè nóng bức nên họ ăn mặc quần áo thật giản tiện; quần cụt, áo thun. Có người mặc quần áo tắm biển, loại ít tốn vải nhất, màu thật sáng trông nổi bật giữa buổi trưa nắng chói chang. Lưa thưa người nói chuyện, chỉ ngồi thưởng thức những ly rượu say nồng, lâu lâu thì thầm và chỉ chỏ về phía dưới bãi; ở đó một cặp trai gái chuyên nghề vũ thoát y đang nằm say mê phơi nắng, nước da ngăm ngăm lấp lánh dưới ánh nắng vì cả tấm thân tuyệt mỹ được tráng một lớp dầu dừa. Trên người là một miếng vải nhỏ xíu, nhỏ chỉ vừa đủ che những chỗ cần che, nên cả thân hình cặp trai gái hiện ra lồ lộ dưới ánh mặt trời. Tiếng cô tóc nâu:

- Nói chuyện con chó đàng kia hả?

- Thì còn chuyện gì nữa.

- Thôi mày nói đi.

Cặp đàn ông đàn bà đàng kia ngồi hẳn ra một góc, quay lưng về phía hai cô gái chạy bàn. Vóc dáng người đàn ông lực lưỡng, bắp thịt nổi cuồn cuộn như lực sĩ thể dục thẩm mỹ, nước da nâu bóng, nhúm tóc nhuộm vàng hoe cột như đuôi ngựa thả lủng lẳng sau gáy. Người đàn bà trông già hơn, lớp tóc nhuộm vàng cắt cụt mọc chĩa trên đầu như hầm chông, thân hình cũng đầy múi thịt. Bà ta mặc loại áo tắm ít tốn vải nhất, ngón tay cầm điếu thuốc hít và nhả khói phong cách như một phụ nữ thượng lưu, bàn tay kia vuốt ve mớ lông cổ của con chó đang nằm yên lặng dưới chân. Bộ lông của con chó là một hỗn hợp giữa đỏ, cam và trắng. Nó phải là loại chó lai, trông tinh khôn như một con chồn và dữ tợn như một con sói.

Cô tóc vàng đặt rượu lên khay, một ly rum trộn đá cho người đàn ông và một ly Vốt-ka có đá cho người đàn bà. Người đàn ông đưa cho cô một tờ giấy hai chục và hào phóng bảo cô giữ lấy tiền thối. Cô nói cảm ơn nhưng vẫn đứng ngần ngừ không biết phải mở lời ra sao về chuyện con chó. Người đàn bà lờ đi không biết cô còn đứng bên cạnh, hớp một chút rượu rồi lên tiếng:

- Thế nó hẹn mấy giờ vậy?

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh:

- Trễ hai mươi phút rồi.

Phân vân mãi, cuối cùng cô chạy bàn mạnh dạn:

- Xin lỗi ông bà…

Người đàn bà ngẩng mặt lên, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve con chó. Cô tóc vàng chỉ ngay vào con chó, nhỏ nhẹ:

- …nhà hàng không cho phép mang chó vào trong này ạ!

Người đàn bà hít đẫy một hơi thuốc và nhả khói thành một đường thẳng dài:

- Vậy sao?

Bây giờ cô chạy bàn mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn bà. Trông bà ta già hơn khi nhìn từ đàng sau, khoảng 45, nhưng vẫn còn những nét quyến rũ. Bà cúi xuống nựng nựng con chó:

- Nghe chưa con, Hosh. Người ta không muốn con ở trong này.

Miệng thì nói thế nhưng bà vẫn ngồi yên không dẫn chó ra ngoài. Ra cái điều tiệm có quyền đặt ra luật còn khách hàng có tuân theo hay không lại là chuyện khác. Nhìn bà ta bình thản đổ nước vào chiếc đĩa sứ, cúi xuống đặt ngay trước mặt con chó và phớt lờ không cần biết nàng đang đứng bên cạnh, cô chạy bàn biết ngay có nói đến mấy cũng bằng thừa. Thôi thì hôm nay mình xui gặp ngay con mẹ thứ dữ coi trời bằng vung, nàng nghĩ thầm. Đứng mãi cũng ngượng, cô nhún vai ngoe nguẩy bỏ đi, không quên “xí” nhẹ một tiếng cho đỡ tức. Ngay lúc đó, một người đàn ông bụng xệ, đầu hói nhẵn, cằm lởm chởm râu dê từ ngoài bước vào tiến thẳng về phía bàn có con chó lai. Người hắn ánh lên một màu vàng óng trông thật cải lương, từ cái kiếng mát có gọng mạ vàng, cổ treo chuỗi hạt vàng khè, loại 24K, cả chiếc vòng tay vàng choé và nhất là chiếc đồng hồ Rolex vàng rực lóng lánh phản chiếu ánh mặt trời. Cái bụng nước lèo trông đã khó coi thế mà hắn phành luôn cả hai ba cúc áo để bộ ngực đầy lông mọc tua tủa. Bên hông hắn treo không phải một mà là ba cái máy gọi di động. Hắn cúi sát người hôn lên má người đàn bà:

- Chào Sheila.

Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông, Bobby. Sheila cất tiếng chào lại:

- Hello Solly.

Bobby hơi khó chịu:

- Sao trễ vậy cha.

- Xin lỗi, tôi có vài việc phải làm.

Con chó lai chồm người đặt chân vào bàn tay hắn vừa mới chìa ra:

- Ồ! Con Hosh, khoẻ không mày?

Hosh vẫy đuôi tỏ vẻ thân thiện. Điều này chứng tỏ hắn khá thân với cặp vợ chồng nên con chó lai mới quen với hắn. Vừa thấy bóng cô chạy bàn đến gần, Hosh nằm mọp xuống ngay như muốn phân bua với cô gái rằng nó nằm đây không dám làm phiền ai hết. Đúng là loại chó lai, tinh khôn ra gì. Solly nói với cô tóc vàng:

- Cho anh ly rum đi cưng, thêm cái hamburger nữa nghe.

Chờ cho cô chạy bàn khuất bóng, Bolly hạch sách:

- Mẹ cha cái thằng này. Mày chuyển sang nghề du lịch rồi à?

Sheila bĩu môi:

- Dám lắm à! Đeo gì mà tới ba cái máy gọi vậy cha?

Hắn tủm tỉm cười không trả lời. Bobby chồm người sang phía bên kia bàn, sẵng giọng:

- Có chuyện gì gấp mà mày gọi tao đến đây, nói tao nghe coi thằng cà chớn.

Sắc mặt Solly bỗng trở nên nghiêm trọng. Hắn thấp giọng:

- Thì cái vụ ở Miami đó chớ còn vụ nào nữa. Tôi lại không có kinh nghiệm nhiều về mấy thằng Cuba đó. Tôi nghĩ ông may ra nói chuyện với chúng nó được. Dù sao mấy vụ trước ông cũng đã giao thiệp với mấy thằng Nam Mỹ đó rồi.

Giọng Bobby hoà hoãn hơn trước:

- Thế mày có biết hàng gì không?

Hắn rảo mắt nhìn đám du khách dò xét một vòng. Sheila sốt ruột từ nãy giờ vì ngồi chờ lâu, bây giờ trông điệu bộ của Solly lại càng làm nàng ngứa mắt:

- Dẹp cha cái màn đó đi. Nói mẹ nó ra cho bọn tao nhờ.

Cô tóc vàng trở lại với ly rượu và cái hamburger. Solly nhướng mày ra dấu im lặng. Đợi cho cô chạy bàn khuất bóng, không thèm để ý đến Sheila, hắn hạ thấp giọng:

- Vụ này lớn lắm ông ơi! Bọn Cuba cần vài món hàng. Khoảng 200 gì đó; CZ (súng Tiệp), AK (súng Trung cọng), Uzis (tiểu liên Do-thái). Mẹ chúng nó, muốn toàn hàng ngoại không à. Nó nói là mấy loại lớn đã có rồi, cỡ SAM, Stingers, nghe đâu mua từ tay mấy thằng buôn súng lậu ở Boca.

Bobby thắc mắc:

- Thế tại sao nó lại cần tao?

- Ông không biết con mẹ gì hết. Nó không thể mua mấy loại hàng nóng đó ở Miami được. Thằng này thuộc loại lưu vong, chờ ngày phục quốc mà. TV cứ lâu lâu lại nhắc đến nó. Nó mơ một ngày cả đám quay trở về chiếm lại hòn đảo thần tiên đó bằng vũ lực, ông nghe rõ chưa, bằng súng đạn, cái kiểu đổ bộ lên Vịnh Con Heo thời Kennedy đó, ông nhớ không? Nó chiêu tập cả một đoàn quân trú ẩn ở Everglades, ăn mặc như trong thời chiến, lúc nào cũng võ trang tận răng, tập trận ở mấy bãi đầm lầy, lâu lâu lại có màn thảy lựu đạn giết mấy con cá sấu chơi.

- Thế sao nó không gởi người lên đây mua luôn cho tiện?

- Ông lại không hiểu mấy thằng Nam Mỹ rồi. Chúng như bọn đen ở Bronx, Nữu Ước. Có bao giờ chúng dám rời sào huyệt đâu. Nó mà gởi người lên Lauderdale để mua hàng hả, nói thiệt với ông, có khối thằng chạy theo để thịt nó liền. Ông biết, đời giang hồ thì có biết bao kẻ thù. Cứ ở lì trong doanh trại mà điều khiển thì chắc ăn như bắp. Bởi vậy nó cần một trung gian, đứng ra mua hàng dùm nó. Xong việc nó trả tiền sòng phẳng. Bỏ tiền ra nhờ một người làm dùm mình công việc đó có hơn không, tội gì phải mua lấy nguy hiểm. Bọn nó cần một người có thể tin tưởng được, để móc nối việc mua bán.

Hắn tợp một hớp rượu, tiếp tục:

- Và ông là người đi mua hàng dùm nó. Ông gặp nó trước, nói chuyện, mà thằng đó chỉ thích nói chuyện chính trị. Ông chuẩn bị một số chuyện chính trị, đem ra bàn thảo với nó để lấy cảm tình. Không chừng khi thích rồi nó dám cho mượn loại Stingers để ông đi chiếm mấy cái khu tập trung người da đỏ dành lại đất cho dân tộc ông lắm à. Để tôi nói thêm cho ông rõ về buổi gặp gỡ. Thế này nhé, vợ chồng ông sẽ ăn tối với vợ chồng nó tại biệt thự riêng. Ăn xong rồi bàn bạc chuyện. Yên trí đi, nó mà thích ông rồi hả, tiền công hậu hĩ lắm.

Solly ngoạm một miếng hamburger thật to, giọng ồm oàm:

- Biết tiếng Sì (Spanish) không?

Sheila rút thêm điếu thuốc, rảo mắt tìm cô chạy bàn để gọi thêm ly rượu nữa. Vừa quay lại nàng bắt gặp Solly quẳng cho Hoshi miếng thịt khá to. Sheila gằn giọng:

- Cha mày Solly, tao đã bảo đừng cho nó ăn thịt.

- Trời ơi! Nó là chó, chó mà không ăn thịt thì ăn gì hở bà.

- Đúng, nhưng không phải loại thịt đó. Ăn vào chỉ làm hư bao tử. Tao xin mày đừng cho nó ăn nữa, để tao lo cho nó. Điều nữa, đừng gọi nó là chó nghe không.

- Bà này dở hơi. Chó mà không gọi là chó thì gọi là gì?

- Nghe tao đây. Nó không phải chó. Nó vượt xa một con chó bình thường, mày hiểu chưa?

Solly nhìn Sheila cười giả lả, miệng nói “được rồi được rồi” liên tục. Hắn quay sang Bobby:

- Thằng Cuba muốn gặp ông tối nay ăn cơm. Nửa đêm thì đúng hơn. Tiên sư cha mấy thằng nhà giàu, ăn chiều mà đợi đến nửa đêm mới ăn. Biệt thự của nó nằm ở vùng Gables.

Hắn chuồi mẩu giấy ghi địa chỉ cho Bobby. Chàng mở ra chỉ thấy một hoạ đồ chỉ đường đi chứ không thấy số nhà. Thông thường thì phải thuôc lòng địa chỉ rồi đốt để tránh những hậu hoạ về sau. Giọng Solly đều đều:

- Ngôi biệt thự của nó không có số nhà đâu nhưng dễ tìm lắm. Nó nằm bề thế trên con đường vắng, cổng đúc bê tông dày, hàng rào kẽm gai hai ba lớp bọc kín quanh tường. Ông cứ đến khu đó, chạy tà tà là gặp ngay. Thằng này thích mọi người tôn trọng nó, ông nhớ làm cho nó vừa lòng. Tôi đã nói với nó là ông Bobby Squared sẽ đến bàn chuyện tối nay. Ngay cổng ông cứ nói tên vào cái hộp nhỏ là cửa mở ngay.

Hắn chồm người nói nhỏ vào tai Bobby:

- Điều này quan trọng lắm, nhớ đừng lận súng trong người nghe. Thằng này tối kỵ việc đi ăn mà mang theo súng. Hơn nữa, ông đến bàn chuyện làm ăn mà, không nên mang theo súng.

Nhìn cử chỉ Solly, Sheila ngứa mắt lắm rồi. Đối với nàng chả có chuyện gì quan trọng. Có người muốn vợ chồng nàng môi giới mua súng ống, thấy được thì làm, không thì thôi. Đành rằng mối áp-phe súng đạn rất nguy hiểm, mà lại là súng đạn lậu, chuyện làm ăn phải kín đáo nhưng hôm nay nàng bỗng thấy hắn đáng ghét quá. Solly đến trễ bắt vợ chồng nàng đợi cả ngày, lại quẳng cho con chó cưng của nàng miếng thịt bằm nên Sheila chỉ muốn xong việc đứng lên cho rồi. Solly làm như không biết sự khó chịu của nàng:

- Coi chừng. Đề nghị ông bà mang giày cao cổ và nhớ là không mang theo súng. Tôi nhắc lại là không nên mang theo súng. Mà đem theo cũng bị chúng nó tước đọat trước khi cho phép ông bà vào nhà. Mấy thằng đó lục soát thì cái kim trong người cũng lòi ra nữa là khẩu súng. Nhớ đừng để mấy thằng đó có lý do ghét mình.

- Giá cả thì sao?

- Hàng nóng nên giá độ 75 xấp, thằng Cuba đưa cho ông 100 xấp, ông giữ phần còn lại. Mà ông biết cái thằng duy nhất ở trên này chuyên cung cấp những loại hàng này, phải không?

- Ừ! Tôi biết nó.

- Thế ông đã gặp thằng đó lần nào chưa?

- Cái thằng này bệnh hoạn lắm. Sư cha nó, lúc nào cũng nghĩ nó là thượng đế hoặc gần gần như vậy. Nó lại rêu rao cái chủ thuyết sống mà theo nó đó là con đường suy nhất dẫn đến chân lý. Nghe ngứa tai vô cùng vậy mà có khối đứa theo nó mới là lạ.

Solly vểnh tai nghe Bobby nói về cái thằng đầu nậu mua bán súng lậu. Mải nghe nên hắn đãng trí thảy cho Hoshi một miếng thịt nữa. Con chó lai hực một cái, nuốt trổng luôn miếng thịt bằm. Sheila la lớn:

- Tiên sư bố mày, tao đã nói là đừng ném thịt cho nó nữa, mày nghe không, thằng chết bầm.

Rồi nàng vùng vằng đứng lên, giật giật sợi dây dẫn con chó đi thẳng về phía bãi biển. Solly ngạc nhiên, phân trần:

- Tôi có làm gì đâu.

- Dẹp cha mày đi. Thảy thịt cho con Hosh làm bả giận mà mày nói là không làm gì.

Nói rồi Bobby đứng lên đi theo Sheila. Nhìn dáng đi của nàng từ đàng sau lúc nào Bobby cũng cảm thấy xốn xang trong lòng. Cái lối bước của nàng dễ làm đàn ông chóng mặt. Trong mỗi bước đi nàng vặn nhẹ gót chân làm đôi mông mẩy tròn nhấp nhô một cách quyến rũ. Sheila bước gần đến mép nước rồi chạy vụt lên khi sóng xô vào bờ, Hoshi tung tăng theo sát chủ, nghịch ngợm. Bobby chép miệng rảo bước nhanh hơn để bắt kịp nàng.

*
*       *

Sheila lặng thinh nhìn qua lớp kiếng xe xám đục trong khi Bobby lái chiếc van màu đen trên xa lộ liên bang 95 về hướng Nam. Phá tan bầu khí ngột ngạt, Bobby quay sang nàng:

- Có gì không em?

Vẫn không ngoái nhìn, Sheila đáp cộc lốc:

- Không có gì…

Rồi không biết nghĩ sao, nàng quay sang Bobby, giọng nhỏ nhẹ:

- Em xin lỗi cưng. Không phải lỗi anh.

Sheila mặc một bộ đồ luạ mềm màu trắng đục nối liền từ trên xuống dưới, kiểu phi công. Nàng đội bộ tóc giả, màu xám nâu, búi thành lọn phủ chiếc gáy mềm loà xoà mớ tóc mai. Một dây lưng bằng da to bản buộc ngang eo nàng. Sheila thóp bụng vào để sửa dây nịt:

- Cái dây nịt cà chớn này làm em khó chịu quá.

Không để ý đến lời phàn nàn, Bobby với tay sang vỗ nhẹ vào đùi nàng:

- Cho anh xin lỗi, cưng nhé.

Nàng nhoẻn miệng cười bằng lòng. Chiếc xe van đen vẫn bon bon trên xa lộ. Mặt kiếng của những ngôi nhà chọc trời nổi bật với những hàng chữ viết bằng phấn màu xanh, đỏ và hồng. Sheila lại phàn nàn:

- Tại sao anh lại bắt em mang cái dây lưng to bản thế này?

Không trả lời thẳng vào câu hỏi, chàng hỏi ngược lại:

- Thế khẩu súng Seecamp của em đâu?

Nàng lục lọi trong cái xắc cầm tay và lôi ra một khẩu súng nhỏ xíu, vỏ crôm mát lạnh, nằm gọn trong lòng bàn tay. Đây là súng dành cho phụ nữ, nòng .32, 6 viên, bắn được một lúc 2 viên. Bobby tặng cho nàng hai năm trước. Sheila nói súng ngộ quá, nhỏ nhắn rất hợp với em. Đừng khinh thường loại súng nhỏ này; trong vòng 10 mét nó có thể đốn ngã một người đàn ông lực lưỡng, cỡ 180 lbs là thường. Bobby vẫn chú ý vào giòng lưu thông:

- Bây giờ em nhét nó vào chỗ thắt lưng cho anh. Mấy thằng cận vệ chắc không để ý đến cái eo của em đâu… anh mong thế.

Nàng cởi mấy hột cúc ở phía trước, nhét sâu nó xuống phía dưới, ngay phía sau dây nịt. Sheila xuýt xoa:

- Lạnh quá… nhưng thấy… thích.

Mấy chữ sau, Sheila liếc đôi mắt đĩ thoã về phía Bobby, miệng cười chúm chím. Chàng mải suy nghĩ về cuộc gặp gỡ tối nay nên không để ý đến câu nói gợi tình của Sheila. Khi đến Coral Gables, Bobby quẹo trái về hướng biển. Chàng cho xe chạy chầm chậm, lôi trong người ra mẩu giấy của Solly để dò đường. Những biệt thự nguy nga san sát hai bên đường nằm ẩn khuất sau những tàng cây lớn. Đường vắng hoe, lâu lâu mới thấy một chiếc xe chạy ngược chiều. Trời đã sập tối, ngọn gió biển lùa vào lùm cây phong mọc nhan nhãn hai bên đường gây tiếng kêu xào xạc nghe thật quạnh hiu. Lao mình vào một chuyến mua bán súng đạn lậu không ít thì nhiều trong lòng cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng, không biết lành dữ thế nào. Giọng Bobby bình tĩnh:

- Sắp đến chỗ hẹn rồi.

Sheila đưa mắt nhìn cái cổng bằng sắt cao lớn bên tay phải, vòng kẽm gai che kín phía trên. Xa xa một đường trải sỏi trắng hình vòng cung và đập thẳng vào mắt nàng là những chiếc Royces, Ferraris, BMWs. Tất cả sáng rực lên dưới muôn ánh đèn chạy dọc theo bãi cỏ. Nàng đang lạc vào một thế giới mà đôi lần chỉ thấy trên phim ảnh. Thế giới của giai cấp thượng lưu, sang trọng. Đầu óc Bobby đang suy tính công việc nên chẳng chú ý gì đến quanh cảnh chung quanh. Chàng dặn dò:

- Bữa ăn chiều, em nhớ luôn ngồi sát bên anh. Nếu có trục trặc xảy ra, em cứ bình tĩnh đứng lên xin phép vào phòng rửa mặt son phấn lại. Lấy khẩu Seecamp ra, đút vào bóp cầm tay. Khi trở lại, em cứ tự nhiên bỏ xuống dưới chân. Vài phút sau, em giả vờ làm rơi khăn chùi miệng, cúi xuống lấy khẩu súng nhét vào ống giày của anh. Em nhớ làm với một vẻ thật tự nhiên, bình tĩnh. Mạng sống của chúng ta tuỳ thuộc vào tài đóng kịch của em. Nếu em sơ hở để nó nghi thì chúng mình không có hy vọng bước ra khỏi căn nhà đó.

Sheila mỉm cười nói anh đừng lo, em biết cần phải làm thế nào. Vài phút sau, Bobby dừng lại trước ngôi biệt thự có cổng sắt thật cao, phía trên hai ba vòng kẽm gai chạy suốt chiều dài bức tường. Bobby xưng tên vào cái hộp máy nhỏ ngay tại cổng và cánh cửa tự động mở ra. Bobby chạy xe dọc theo con đường trải sỏi mịn dài thăm thẳm dẫn đến cửa chính của ngôi biệt thự. Những tàng cây đại, cây cọ và hàng dừa nước trổ ra xum xuê dọc hai bên đường. Hai tên lính, súng tiểu liên Uzis lủng lẳng bên hông, một tay đang nắm chặt sợi dây xích cố giữ con chó rottweiler nhe răng gầm gừ muốn chồm tới trước khi thấy vợ chồng Bobby. Sheila nhủ thầm, mẹ cha loại chó gì mà to như con bò con. Nàng ước lượng nó khoảng 160 lbs là ít. Nó mà chồm tới thì mình chắc chết, chưa kể loại chó này chuyên được huấn luyện cắn vào cuống họng. Sheila rùng mình khi nghĩ đến hàm răng nhọn hoắt của nó ngoạm vào cổ mình. Bất giác nàng đưa tay rờ lên cổ và thở dài nhè nhẹ.

Xe vừa ngừng, tên lính gác tay dẫn chó chạy xô đến mở cửa. Không để ý đến bàn tay Sheila đưa ra chào xã giao, hắn hỗn xược chộp lấy cái xắc nàng khoác trên vai. Tay bên kia, hắn ghìm chặt cái vòng cổ con chó. Sheila bước hẳn xuống xe, nàng trừng mắt nhìn con chó. Đôi mắt xanh lơ của nàng loé lên dữ dội, phóng ra những tia lửa điện. Con chó vừa đụng phải luồng mắt của nàng thì cụp đuôi, mõm rít lên vài tiếng rồi quay sang hướng khác. Nàng vói tay xoa xoa lên cổ phía sau tai nó, miệng không ngớt vỗ về “ngoan cưng, ngoan cưng”. Con chó tránh ánh mắt nàng, gầm gừ và lùi hẳn về phía sau.

Tên gác kia ngoắc tay ra hiệu Bobby bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất, bàn tay hắn vuốt từ cổ tay chàng xuống tận ống chân, không bỏ sót một ngóc ngách nào. Vừa khi đó, cánh cửa lớn bật mở. Một gã đàn ông mập mạp nhỏ thó quần áo trắng toát xuất hiện ngay trước ngưỡng cửa dưới ánh đèn đặt chìm phía trên. Gã dận đôi giày da đen hiệu Gucci mắc tiền, mái tóc đen dài lấm tấm pha lẫn màu bạc búi ngược ra sau. Đôi mắt gã to, đen thăm thẳm. Gã mỉm cười:

- Ồ! Ông Squared. Rogers nói nhiều về ông lắm.

Bobby ngạc nhiên:

- Rogers?

Gã đàn ông nhíu mày:

- Ông không biết Rogers sao? Ông Solly Rogers đó.

- À! Ra là Solly. Hắn cũng nói với tôi nhiều cái hay về ông lắm, ông Medina.

Gã nhăn nhở cười toét cả miệng và gật đầu ra chiều bằng lòng. Mấy cái thằng buôn lậu này cứ thấy khen là phổng cả mũi lên, Bobby nghĩ thầm. Đàng kia, tên gác dẫn chó vẫn tiếp tục lục soát trên người Sheila. Medina quát to một tràng tiếng Mễ về phía tên gác. Hắn như bị điện giật, rụt tay về và thụt người ra sau. Medina cúi đầu, nhỏ nhẹ:

- Xin bà thông cảm, chỉ là thủ tục thôi. Ở địa vị tôi…

Sheila ngắt lời tự giới thiệu và xoè bàn tay ra:

- Không sao, thưa ông. Tôi hiểu. Sheila Doyle.

Medina nhúm lấy mấy đầu ngón tay rồi chợt ngây người ra ngắm nghía nàng; một người đàn bà mang vẻ đẹp man dại và đứng cao hơn gã cả một cái đầu. Medina lại sủa một tràng tiếng Sì với hai tên gác và quay sang nàng mỉm cười. Sheila đi một màn xã giao:

- Cám ơn ông Medina. Por los complimientos.

Medina ngạc nhiên khi thấy nàng nói được tiếng Tây Ban Nha. Hắn phá lên cười vui vẻ:

- Không ngờ bà nói được cả tiếng nước tôi. Thật hân hạnh.

Nàng khiêm tốn:

- Un poquito.

Gã vồn vã:

- Xin mời vào, xin mời vào. Rất hân hạnh đón tiếp ông bà trong túp lều campesino nhỏ bé cuả tôi.

Medina bước đi trước dẫn đường. Bobby nghĩ thầm, thằng này bày đặt khiêm tốn một cách lố bịch, căn biệt thự đáng giá 5, 6 triệu mà nói là túp lều. Gã khách sáo như một tay trưởng giả học đòi làm sang. Chàng để Sheila đi trước. Nàng ngoái ra sau nói nhỏ vào tai chàng:

- Số vốn ngoại ngữ của em chỉ đến đó.

Bobby gật đầu. Cứ để cho gã nghĩ mình thông thạo tiếng nước nó cũng chẳng hại gì, nhiều khi còn tốt là khác. Medina dẫn hai vợ chồng vào phòng khách. Gã nện gót giày Gucci trên nền gạch men trắng tinh một cách tự tin, kênh kiệu. Đúng là tư cách của mấy thằng trọc phú. Không biết cái thằng lùn chết tiệt này lót gạch men loại gì mà tiếng kêu lại ấm và dòn dã nghe êm tai vô cùng. Khung cảnh phòng khách trang trí như một chương trình giảng đạo trên truyền hình. Những chiếc ghế bành bằng da ngồi lọt thỏm cả người. Hai chiếc ghế trường kỷ màu hồng viền vàng. Đồ sứ đắt tiền đủ loại bày biện thật đẹp. Còn biết bao thứ khác, thứ nào cũng đắt tiền được mua với mục đích trưng bày khoe của chứ không có giá trị thực dụng. Phía trên lò sưởi bằng đá cẩm thạch là một bức tranh sơn dầu vẽ toàn thân của một người đàn bà đập vào mắt chàng. Medina rối rít khoe:

- Ông biết ai không? Vợ tôi đó, Lucinda.

- Đẹp tuyệt.

Bobby thật lòng khen người trong tranh đẹp và nét cọ của người hoạ sĩ tuyệt. Người đàn bà khoảng 35, trang điểm lộng lẫy, mớ tóc bồng bềnh vàng hoe hơi ngả sang hồng trông như hào quang bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét cân đối và trẻ trung. Chàng nghĩ Lucinda hơi mập, nhìn núng nính như con bồ câu cái.

Medina đẩy dạt cánh cửa kéo bước ra ngoài. Một hồ tắm hình trái tim nước xanh ngắt chập chờn trong ánh đèn gắn chìm dưới đáy. Gần bên, một quầy rượu lộ thiên và Lucinda dang ngồi xoay xoay ly rượu trong tay, vẻ mặt hơi biến sắc khi thấy chồng. Bobby nhận thấy khuôn mặt của nàng trông già hơn trong bức hình ít nhất 20 tuổi, mập hơn khoảng 20 lbs. Đúng như chàng nghĩ, một con bồ câu cái trong chiếc váy hồng.

Gã giới thiệu hai bên. Sheila nở nụ cười thật tươi chào đón Lucinda. Nàng trả lễ bằng một nụ cuời gượng pha chút sợ sệt. Tay pha rượu người Nicaragua quần áo trắng tinh nghiêm trang đứng chờ lệnh chủ. Anh hầu bàn lễ phép bưng khay rượu và trứng cá caviar đến mời từng người. Medina lại xổ một tràng tiếng bản xứ. Một người đầy tớ liền chạy vụt vào trong khệ nệ bưng ra một hộp dài. Mở nắp, gã khệ nệ nâng lên một khẩu súng Uzi, chỉ khác là khẩu tiểu liên được gọt dũa tinh vi bằng ngà voi. Gã khoe nhặng lên:

- Đây là quà tặng của mấy người bạn Do-thái. Chúng tôi thường giúp đỡ nhau. Làm nghề này cứ giúp người biết đâu sau này người giúp mình, phải không ông bà. Chuyện như thế này. Một thằng trong đám khủng bố Hamas đến Miami để mua súng. Họ có nhờ tôi cho nó về với thượng đế. Thằng này lại quá ngu, ỷ có tiền đi khơi khơi mua hàng quốc cấm. Bùm…thế là xong đời một thằng ngu xuẩn.

Medina chùi hai tay vào nhau ý nói chuyện thanh toán xảy ra gọn không để lại một chút máu. Gã đứng ngây người ngắm nghía khẩu súng ngà voi, giọng mơ màng:

- Đã đến lúc chúng tôi cần những thứ khác thật hơn, hữu dụng hơn là loại đồ giả này.

Rồi như chợt tỉnh cơn mê, gã đứng lên:

- Để cho hai bà nói chuyện với nhau đi. Ông theo tôi xuống dưới này xem nhiều cái hay hơn.

Gã dẫn Bobby đi sâu vào trong dãy hành lang hun hút đầy bóng tối để lại hai người đàn bà ngồi nhâm nhi rượu. Chàng cố quay lại, làm một cử chỉ giã biệt tự nhiên nhưng ngụ ý muốn nhắc Sheila nhớ lời chàng căn dặn trước đây. Nàng gục gặc đầu, cố giữ nét mặt thật thản nhiên nhưng nếu tinh ý người ta sẽ thấy đôi mắt lạc thần của nàng. Hình như nàng đang cố níu giữ hình ảnh cuối cùng của Bobby trước khi khoảng tối nuốt chửng lấy chàng. Thoát khỏi dãy hành lang, Medina bước vội qua một sân cỏ rộng và tiến về hướng căn nhà tựa như dùng để chứa xe. Gã chép miệng:

- Tôi sống ở đất nước được 30 năm rồi nhưng tôi vẫn là người Cuba. Vợ tôi cũng là người Cuba. Các con tôi cũng thế. Cho dù sống hay chết, chúng tôi luôn luôn phải là người Cuba. Ông hiểu tôi nói gì chớ?

Bobby gật đầu. Medina vẫn say sưa trong ý nghĩ:

- Cho dù sống lưu vong, tôi vẫn đi nhà thờ như lúc còn ở Havana vậy. Những năm đó thật tuyệt vời, ông ạ, cho đến khi thằng thổ phỉ đó cướp chính quyền làm dân chúng điêu đứng.

Đến trước căn nhà, gã nhấn vào cái nút tròn trên tường. Cánh cửa cuộn hẳn lên trần. Medina bật đèn và Bobby trố mắt nhìn chiếc xe Cadillac Coupe de Ville đời 1957 màu đỏ tươi hiện ra rực rỡ. Gã hãnh diện:

- Ông thấy đẹp không?

Bobby xuýt xoa:

- Đẹp quá.

Bàn tay Medina vuốt dọc theo tấm thân mịn màng của chiếc xe classic. Gã say sưa kể chuyện:

- Tôi lái chiếc Cadillac giống như chiếc này trên đường phố Havana. May mắn tôi kiếm được chiếc cùng đời xe ở Miami, mua về sơn sửa lại. Tôi có thú chơi xe classic, ông ạ. Tuy tốn tiền nhưng thích. Mất 5 năm tôi mới tu sửa xong chiếc Cadillac này. Nó giúp tôi nhớ lại một quá khứ huy hoàng trước đây.

Gã quay sang Bobby:

- Ông Squared, ông biết tôi đang mơ ước điều gì nhất không?

Chàng lắc đầu. Gã thổ lộ nỗi niềm:

- Tôi mơ một ngày sẽ lái chiếc xe này cùng với Lucinda trên đường phố Havana, hai bên phố dân chúng đứng chen chúc vẫy tay hoan hô mừng ngày tôi trở về. Mỗi đêm, tôi thường ra đây, nhìn chiếc Cadillac và mường tượng đến cái ngày vinh quang đó. Ông biết không, trước sau gì tôi cũng phải về. Bỏ hết, căn biệt thự này, cuộc sống sung túc này, nếu cần tôi bỏ ngay để đổi lấy ngày trở về.

Bobby tỏ vẻ thông cảm tâm sự của Medina. Chàng nghĩ thầm, con người ai cũng cần hy vọng để sống, gã lại mơ ước ngày đuổi hết bọn Castro để trở về phục sinh đất nước. Ước mơ của những người yêu nước cao quý lắm chứ. Giọng gã sôi nổi, chân thực như điệu hát dân ca trên xứ sở Cuba. Nét mặt Medina thành khẩn, bình an như đứa trẻ thơ đang ngủ. Tất cả trái ngược với những gì Solly nói về con người thật của Medina. Gã độc ác, tàn nhẫn, giết người không gớm tay. Cũng theo lời Solly, đã có lần gã cho nổ tung một chiếc máy bay Cuba chở đầy hành khách, 288 hành khách vô tội không một người sống sót, không một thi hài thu nhặt được trọn vẹn. Giới giang hồ đặt cho gã hỗn danh El Loco. Thằng Điên.

- Đừng hiểu lầm tôi, ông Squared…

Chàng giật mình khi nghe Medina phân trần. Mẹ cha cái thằng này, nó có biệt tài đọc được ý nghĩ của mình à. Bobby tự nhủ cần phải cẩn thận hơn, không thể để tư tưởng lộ ra trên nét mặt.

- …tôi rất biết ơn đất nước này. Nó đã ưu đãi tôi nhiều thứ. Tiền tài, danh vọng, tôi có đủ cả. Nhưng một người lưu vong như tôi, những thứ đó không phải là cứu cánh. Nguồn gốc, tổ tiên mới là chính. Cội nguồn tôi ở Havana. Cha tôi đã chết thảm ở đó. Ông là một người yêu nước chân chính. Cả đời, ông chỉ chống một thằng duy nhất: Castro. Thằng đồ tể. Ngày ông bị thằng thổ phỉ bắt tôi đang còn nhỏ. Nó đòi hai mẹ con tôi đến trại tù để chứng kiến buổi xử tội cha tôi. Tôi và mẹ tôi đứng giữa trời nắng chang chang để thấy cha tôi bị điệu tới trước mặt Castro. Nó bảo lính đập vào ống khuyển bắt cha tôi phải quỳ mọp dưới chân. Nó lại bảo cha tôi cúi đầu. Ông ngạo nghễ trả lời không. Tôi còn nhớ cha tôi chưởi thằng thổ phỉ là đồ hèn nhát, thách thức nó có dám giết ông không. Đúng là cái thằng hèn nhát, thân hình nó to như con bò mộng mà đởm lược thì không bằng hạt lúa mì, thằng thổ phỉ… thằng chó chết…

Nói đến đó, gã ú ớ không còn nói thêm được một chữ nữa vì sự tức giận đang dâng lên ào ạt bít lấy thanh quản. Cử chỉ và khuôn mặt của gã thật khủng khiếp. Ngay như Bobby đã giáp mặt biết bao thằng đầu trộm đuôi cướp mà vẫn khẽ rùng mình. Mặt gã đỏ bừng, quai hàm bạnh ra thấy rõ những đường gân cổ, tròng mắt trợn ngược, gã nắm chặt bàn tay chỉ lòi ra ngón trỏ rồi đâm thẳng liên tiếp vào không khí như đang lụi dao vào ngực kẻ thù, nước bọt trắng xoá sùi ra hai bên mép. Trông gã như một người đang lên cơn động kinh.

- …tiên sư cha cái thằng râu xồm hèn nhát. Nó xoay sang nói với tên hầu cận, một thằng Mỹ, một thằng chuyên việc ám sát, cái thằng khốn nạn đó cũng đáng chết lắm. Thằng râu xồm rút súng bên hông trao cho hắn, loại P.38, súng bọn Quốc xã hay xài, nói không đáng để nó giết bẩn tay rồi ra lệnh thằng Mỹ xử tử cha tôi. Và, ông biết không, thằng khốn nạn thản nhiên đẩy một viên ngay giữa hai con mắt, không suy nghĩ, không chần chừ. Tiên sư cha nó, thằng chó chết độc ác thì không nói, cái thằng Mỹ thù hằn gì mà nhẫn tâm giết cha tôi như thế. Thật là một lũ thổ phỉ gian ác.

Nói đẫy một hơi gã mới hả giận. Một lát, nét mặt Medina hoà hoãn hơn:

- Xin lỗi… xin lỗi đã làm phiền ông. Tôi là người sống bằng cảm xúc. Mong ông thông cảm. Sự thống khổ của đồng bào tôi là một cảm xúc. Chính mối cảm xúc này giữ tôi còn sống đến hôm nay và nó luôn luôn nhắc nhở tôi đến mối thù truyền kiếp.

Giọng Medina bỗng trở nên thân mật:

- Này ông bạn, ông muốn kết bạn với tôi chớ?

Bobby hơi cúi đầu, chìa hẳn bàn tay ra:

- Rất hân hạnh được làm bạn với ông, ông Medina.

Gã chúm tay giữ lấy mấy đầu ngón tay của chàng, để yên một chút rồi rụt tay về. Giang hồ đã lâu, chưa bao giờ Bobby thấy một kiểu bắt tay lạ lùng như thằng chết bầm này. Kẹt nằm trong sào huyệt của nó chứ nếu ở ngoài, chàng sẽ thu tay về đá đít thằng lùn này để dạy cho nó một bài học lịch sự. Dưới ánh trăng thượng tuần, Bobby chợt thấy hai hàm răng trắng ởn của gã nhe ra như loài ma sói. Gã cười bằng lòng và chàng chột dạ khi nhìn thấy nụ cười ma quái trong đêm. Bobby linh cảm một cái gì đó không rõ nét. Bất giác, chàng rùng mình. Giọng Medina lại vang lên:

- Tốt lắm, tốt lắm. Tôi biết tôi tin ông được.

Chàng nghĩ thầm, mày tin tao nhưng tao tin được mày lại là chuyện khác.

                                                                                                           *           *
                                                                                                                  *
(còn tiếp)

 Hải Ngữ ( phóng tác)
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

Lời Bàn Mới

Hình Mới