(tiếp theo và hết)

Bên trong căn nhà, Tom Miller, tên chủ doanh trại, người cầm đầu lũ phát-xít, thân mật giới thiệu con chó với Bobby:
- Tôi gọi nó là Đại Cẩu. Rất trung thành. Cũng thuộc giống da trắng thuần chủng đó cha.
Một tay xoa đầu con Đại Cẩu, hắn nháy mắt chàng, miệng cười tủm tỉm:
- Giống da trắng chúng mình phải biết đoàn kết, đúng không Bobby.
Rồi hắn phá lên cười như bị ai thọc léc:
- Mày cứ nựng nó đi. Đại Cẩu rất ngoan, không cắn chết ai đâu trừ khi tao ra lệnh.

Chàng cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu con chó làm quen. Thật đúng là vật cũng như chủ, khuôn mặt lạnh lùng, hắc ám. Thân hình con Đại Cẩu đầy những vết sẹo, có lẽ kết quả những lần nghe+ lệnh chủ tấn công địch thủ. Hàm răng loại chó pitbull nổi tiếng là sắc và nhọn. Hai tai bị sứt mẻ nhiều chỗ nhìn không còn hình dạng bình thường nữa. Tròng mắt vàng khè, quắc lên dữ tợn. Chàng ngẩng mặt lên khi Tom nhíu mày thắc mắc:

- Bobby Squared. Họ gì nghe lạ quá?

Chàng suy nghĩ thật nhanh, trước sau gì hắn cũng biết. Hắn tưởng lầm chàng là người da trắng nhưng nó không phải loại ngu, chàng không thể dấu mãi được. Chi bằng nói ra gốc gác của mình kẻo đến khi hắn khám phá ra chàng nói dối thì hậu quả không biết đâu mà lường với cái thằng mang nặng chủ nghĩa độc tôn trong đầu. Bobby nhìn thẳng vào mắt tên khổng lồ, giọng bình tĩnh:

- Đúng ra tên tôi là Robert Redfeather. Khi còn ở trong khu tập trung của người da đỏ.

- À! Mày đổi tên. Nhưng tên cũ hay đó chớ, đổi làm gì. Da đỏ cũng thuộc dòng giống quý phái đó, đáng được sống. Bọn da trắng tao đáng lẽ không nên chiếm đất này làm gì, cứ để cho bọn mày sinh sôi nẩy nở.

Hắn phá lên cười nắc nẻ. Giọng cười nghe rổn rảng như tiếng chuông. Tiên sư cái thằng da trắng, không biết ý nó thế nào. Nó có mỉa mai mình không đây? Có thật nó muốn dân tộc da đỏ lan tràn trên mảnh đất màu mỡ này không? Nếu không đoán được ý nó thì chàng phải cẩn thận, không thể nói hớ. Hắn bỗng ngưng cười, hất đầu:

- Đi, vào đây, thằng da đỏ, tao đã chuẩn bị hàng cho mày rồi.

Tom dẫn chàng di sâu vào phía trong. Hoá ra bên ngoài trông lụp sụp nhưng bên trong nở rộng ra hình cánh quạt. Càng vào sâu càng nóng, chàng ngửi thấy mùi nấm dại, cỏ khô và cả mùi cứt ngựa nhưng nồng nhất là mùi dầu súng. Bobby bước ngang một cái bàn khá lớn, trên đó sách vở và giấy tờ nằm la liệt. Những tựa đề trên bìa cuốn sách giữ bước chân chàng chậm lại: Thư Gửi Các Bạn Da Trắng, Tình Huynh Đệ, Nhật Ký Tranh Đấu Cho Quyền Lực Da Trắng, Lệnh Giáo Chủ Tom Miller. Hắn lôi ra trong kệ tủ một cuốn sách có tên Kinh Điển Adolf Hitler, khoe với chàng:

- Một người vĩ đại, phải không mày?

Chàng ậm ừ cho qua chuyện. Hắn nháy mắt với chàng lần nữa rồi vung cánh tay hộ pháp chỉ về phía cuối phòng. Bobby nhìn thấy một bàn dài thô sơ, một bục gỗ đứng chơ vơ bên cạnh. Nhìn sâu vào phía trong, một lá cờ phát-xít phủ kín cả bức tường, ngay giữa tấm hình bán thân Hitler đang trố mắt nhìn. Có lẽ căn phòng này dùng làm nơi tuyên thệ những hội viên mới gia nhập. Hắn giải thích:

- Mấy cái thằng theo tao lại thích những trò rẻ tiền này. Đứng nghiêm trang chào Hitler, chữ vạn, đốt thánh giá. Có thế bọn nó làm việc mới hăng. Tao dễ tính lắm, muốn thì cho chẳng mất mát gì, có điều phải tuyệt đối trung thành với chủ thuyết của tao.

- Ông là giáo chủ hả?

- Đúng thế. Chủ thuyết phải có giáo chủ mới mưu đồ việc lớn được chớ.

- Thế hội viên đồng ý tôn ông làm giáo chủ à?

- Cần đếch gì thằng nào, tao tự phong cho tao, ngay trong căn phòng chó chết này. Mẹ cha mấy cái thằng ngu theo tao mà cứ tôn thờ Hitler, trong khi thằng này đã chết từ lâu. Kiếm người sống mà tôn thờ chớ theo mấy cái xác chết làm gì. Tao đang còn sống đây, xứng đáng để bọn nó tôn thờ lắm chớ, tìm kiếm đâu xa. Tao tính rồi, bỏ cái hình của thằng Hitler xuống, treo hình của tao lên để cho mấy thằng đần độn cúi chào dần dần cho quen đi. Tao là giáo chủ, bọn nó phải tôn thờ tao.

Hắn say sưa nói, khuôn mặt ma quái của hắn trông lại càng rùng rợn hơn. Sự đam mê quyền lực chích vào máu hắn những tư tưởng điên cuồng, không còn chút nhân tính. Sống mãi trong cái thế giới đầy ảo tưởng về một uy quyền tuyệt đối nên hắn đâm nghiện cái ý nghĩ một ngày nào đó tất cả những người da trắng tôn hắn làm giáo chủ, trung thành tuyệt đối và sẵn sàng chết cho hắn. Bobby không dám hé môi cắt đứt dòng tư tưởng điên rồ mà chỉ mới nghe thôi chàng đã thấy lợm giọng. Thằng Tom còn bệnh hoạn hơn cả thằng Medina nữa. Hoá ra những thằng say mê quyền lực đều bệnh hoạn giống nhau; chỉ khác thằng bệnh nặng thằng bệnh nhẹ. Thế giới này còn may mắn vì những thằng như thằng Tom và Medina chưa nắm được quyền lực trong tay. Ngày nào chúng lên ngôi ngày đó chắc chắn nhân loại sẽ bị cáo chung.

Hắn chợt choàng tỉnh, quay về với thực tế:

- Hôm nào tao sẽ nói thêm về chủ thuyết của tao. Hay lắm. Mày nghe một lần thôi tao bảo đảm sẽ mê. Mày thấy chủ thuyết cộng sản không, nghe quyến rũ lắm vậy mà chết tức tưởi không kèn không trống, cái chủ thuyết mà thằng Castro đang bám víu ở Cuba, kéo biết bao nhiêu người vào cõi chết nhưng chủ thuyết của tao lại khác, thực tế và quyến rũ hơn nhiều. Thôi, bỏ chuyện đó đi, đến đây tao cho mày thấy cái này.

Hắn kéo chàng vào một căn phòng nhỏ hơn đối diện. Trong phòng toàn là những thùng các-tông chất cao đến tận trần nhà. Bobby đọc thấy những hàng chữ trên mấy thùng giấy: BRNO, HÀNG TIỆP-KHẮC; HÀNG QUÂN ĐỘI DO-THÁI; LLMA GABILANDO, HÀNG TÂY-BAN-NHA; NORINCO, HÀNG NHÂN DÂN TRUNG-QUỐC; BERETTA, HÀNG Ý-ĐẠI-LỢI. Tom mở thùng giấy hàng của Tiệp và lôi ra một khẩu AK-47 còn mới toanh:

- Mày muốn loại hàng này phải không?

Khẩu AK-47 khá cồng kềnh thế mà nằm lọt thỏm trong bàn tay hắn như một món đồ chơi. Đột nhiên, hắn nâng khẩu súng lên, nhắm ngay giữa trán Bobby và thản nhiên bóp cò. Cắc một tiếng. Tất cả những động tác hắn làm quá nhanh nên Bobby không thể nào trở tay kịp. Chàng đứng sững đến khi nghe tiếng cắc mới hoàn hồn thở ra nhè nhẹ. Hắn phá lên cười sảng khoái. Giọng cười rền rĩ của hắn dội vào bức tường nhôm trong căn phòng tù túng xoáy vào màng nhĩ nghe chát chúa như tiếng súng liên thanh nổ dòn bên tai. Mẹ cha cái thằng này, ngay tiếng cười của hắn nghe đã khiếp sợ rồi; hắn mà quát lên thì mái nhà chắc phải bật tung. Hắn ngưng tiếng cười, thảy khẩu AK cho Bobby rồi mở tung những hộp giấy còn lại. Nào là CZ-75, súng lục, Uzis, và khẩu Llama 45. Hắn nói:

- Toàn là thứ tốt trừ khẩu Llama. Bọn tao không thích loại này. Những gì thuộc về bọn Sì  là tao không ưa. Còn mấy cái này tao cho mày xem luôn.

Từ nãy giờ tên giáo chủ cuồng tín nói huyên thuyên, không cần biết chàng có lắng nghe hay không. Hình như lâu ngày không có ai thổ lộ nỗi niềm nên khi vớ được một người kiên nhẫn nghe như Bobby, hắn nói cho thỏa thích. Mà không kiên nhẫn cũng không được, thật tâm Bobby không muốn làm hắn mất lòng. Chàng chỉ muốn lấy hàng, giao tiền rồi chạy gấp ra khỏi khu vực ma quái của thằng điên Tom càng sớm càng tốt. Mặc dù nghĩ thế nhưng chàng vẫn tỏ ra sốt sắng theo sát bước chân hắn. Tom hăm hở tiến đến cái tủ chìm trong tường. Hắn đẩy cửa tủ, Bobby đếm được 10 hộp sắt to chứa toàn lương khô chất chồng lên nhau, cái giá treo toàn áo có chóp mũ bằng sa-tanh đủ màu sắc, loại áo choàng của đảng Ku Klux Klan (đảng cực đoan phân biệt chủng tộc). Hắn vênh váo:

- Mày thấy không, đủ màu, hôm thì mặc xanh, có bữa khoác màu vàng nhưng tao thích nhất là màu đỏ. Giáo chủ như tao phải mặc màu đỏ trông mới nổi giữa buổi họp. Còn đây là cái tao muốn nói với mày.

Hắn vói tay lên cái kệ ở phía trên giá áo lấy xuống một hộp khá lớn. Mở nắp, hắn cẩn thận bóc từng lớp giấy nằm phía trên để lộ lớp vải pha trộn nhiều màu. Tom trịnh trọng nâng tấm vải bằng hai tay, nắm lấy hai góc và rũ mạnh.

Một lá cờ Cuba hiện ra trước mắt Bobby. Ba sọc xanh, hai sọc trắng, hình ngôi sao trắng nằm giữa tam giác đỏ. Đúng là màu cờ Cuba. Lá cờ trông bẩn thỉu và sờn rách nhiều chỗ; lấm tấm đen vì thuốc súng, nền vải khô cứng vì thấm máu. Mắt hắn đăm đăm nhìn lá cờ như một bảo vật:

- Tao chiến đấu vì lá cờ này. Đời phải có một lý tưởng để nhắm tới, phải không mày. Và lý tưởng duy nhất của tao chính là lá cờ Cuba. Tao luôn mang theo bên người. Cái trận Sierra Maestra mới thật kinh hoàng, người chết như rạ nhưng tao quấn lá cờ này trong người dẫn đoàn quân cách mạng xung phong đánh bại bọn phò đế quốc. Nhờ chiến thắng này làm bàn đạp, tao thống lĩnh quân cách mạng tiến vào Havana, rồi lật đổ thằng độc tài Batista luôn. Mày biết không, ngày cách mạng thành công dân chúng Havana đổ ra đường đông không thể tả, họ bu lấy tao, tung hô vạn tuế, tôn vinh tao như thượng đế. Họ cứ la lên: Tom muôn năm, Tom muôn năm. Trời ơi, mỗi khi nhớ lại ngày đó, người tao cứ lịm đi vì sung sướng. Tao bỏ nước Mỹ đi làm cách mạng cho dân Cuba cũng chỉ mong một đất nước Cuba mới hơn, phồn thịnh hơn. Mày thấy chưa, lý tưởng cao đẹp lắm chớ…

Hắn bỗng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn, giọng gay gắt:

- …vậy mà thằng thổ phỉ Castro trả công cho tao thế nào mày biết không? Chờ cho đoàn quân cách mạng của tao đánh đuổi sạch bọn Batista, nó đến Havana hai ngày sau, vinh quang bước vào thủ đô cứ như nó thống lĩnh đoàn quân chiến thắng không bằng. Tiên sư cái thằng cướp của giết người, nó bày đặt gắn cho tao cái huân chương chó chết trong buổi lễ mừng cách mạng thành công, và cỡ hai trăm ngàn dân chúng tham dự hoan hô tao tưng bừng: Tom! Tom! Nó ghé sát tai tao hỏi nhỏ: “ông có nghĩ ông vĩ đại hơn tôi không, Tom?” Tao không biết phải trả lời ra sao nữa. Tao có quyền gì cấm dân chúng hoan hô tao đâu. Họ ngưỡng mộ tao vì công lao tao bỏ ra cho cách mạng. Cái thằng chó chết lại đi ganh tị với tao. Từ đó, nó sắp xếp tao trông coi tiểu đội hành quyết, một tiểu đội chỉ đi giết những thằng phản cách mạng. Trời ơi, tài năng như tao mà cả ngày chỉ đi lùng người để giết, thế còn gì là thể thống. Thằng đê tiện, nó cố ý làm nhục tao. Tao đề nghị là lính của thằng Batista không có tội gì, nên quý người của nước mình, cho chúng gia nhập đoàn quân cách mạng để giữ gìn đất nước luôn. Thế mà nó không chịu, cứ sai bọn tao đi kiếm người để giết, giết cho bằng hết. Tao không dám cãi lệnh nhưng cũng không khuyến khích, cứ để cho mấy thằng thuộc hạ của tao muốn làm gì thì làm. Chỉ duy nhất có một lần, chính tao cầm súng bắn chết một thằng…

Giọng tên giáo chủ phân biệt chủng tộc hòa hoãn hơn, hắn lắc đầu như không muốn nhớ lại chuyện cũ:

- …thằng Fidel sửa soạn giết nó. Nghĩ cũng tội, thằng thổ phỉ bắt vợ con nó đứng giữa trời nắng để chứng kiến cảnh hành quyết. Bắt vợ con đứng chứng kiến cái chết của chồng cha thì dã man quá. Mà bọn cộng sản đứa nào cũng vậy, nó nghĩ ra những cách mới lạ để giết người, để hành hạ kẻ khác. Thằng Fidel lại có biệt tài này, đúng hơn nó có cái thú nhìn địch thủ quằn quại trong đau đớn. Cái thằng hèn sai lính đập vào ống khuyển bắt nó quỳ mọp xuống nhưng phải công nhận nó can đảm thật. Mày không ngờ nó thách thức Fidel có can đảm giết nó không? Nó ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt thằng Fidel rồi nói nếu mày còn là người thì một chọi một với tao. Mặt thằng Fidel bối rối thấy rõ. Tiên sư cái thằng hèn nhát, ngon thì bắn mẹ nó đi, đằng này nó lại quẳng cho tao khẩu P.38, loại của bọn phát-xít, rồi ra lệnh cho tao xử tử thằng phản cách mạng. Không còn cách nào khác, tao đành phải đẩy một viên giữa hai con mắt cho vừa lòng thằng Fidel. Hai tuần sau, chính thằng khốn nạn lại ký giấy bắt giữ tao vì tội giết người, thế có ức không. Tao đành phải bỏ hết sự nghiệp cách mạng, leo lên thuyền vượt biên đến Miami.

Khi quay lại, Bobby thấy đôi mắt hắn đẫm lệ. Chàng không ngờ một con người cao ngạo sắt đá như hắn lại có lúc lệ rơi. Không biết hắn khóc vì thương tiếc những ngày tháng vàng son cũ hoặc khóc vì bị một tên cao ngạo khác đối xử tệ bạc. Hắn nghiến răng:

- Sau lần đó, tao không còn tin vào một lý tưởng nào nữa ngoại trừ lý tưởng do chính tao tạo ra. Cha tiên sư mấy thằng ăn cháo đá bát. Bọn Do-thái, bọn khủng bố Hamas, bọn đòi tự trị Ái-nhĩ-lan (IRA), bọn Ulster Defense Forces. Cha bọn bay, tao đếch cần thằng nào, tao sống với lý tưởng của tao. Muốn giết nhau tao cho giết. Tao cung cấp súng cho bọn mày giết, tha hồ giết. Giết gần hết thì đến phiên tao, tóm hết về một mối cho chủng tộc da trắng.

Cuối cùng hắn gằn giọng:

- Đứa nào muốn mua súng tao cũng bán hết nhưng tuyệt đối tao không chơi với mấy thằng Sì, nhất là mấy thằng Cuba. Tao không ngửi được bọn nó kể từ ngày tao bị thằng Fidel đá ra khỏi nước. Mấy thằng Sì khoái chém giết nhau lắm. Không có súng chúng nó cũng kiếm cách khác giết nhau. Không những giết mà còn giết đẹp nữa kìa.


*
*       *

Khi Bobby xuất hiện ở ngưỡng cửa căn nhà chòi với chiếc xe đẩy chất đầy thùng, Sheila mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng ra dấu cho Sheila de đuôi xe ngay tầm cửa để chất hàng cho dễ. Nàng nghe tiếng cửa sau mở và những thùng hàng rơi mạnh lên sàn xe làm chiếc vận tải lắc lư sóng sánh. Sheila đốt một điếu thuốc và liếc mắt thấy con pitbull ngồi ngay dưới cửa xe, ngước mắt nhìn lên. Mẹ cha con chó khôn thật, không biết nó ngồi làm gì, hay là canh chừng theo lệnh của chủ. Hoshi leo lên đùi nàng nhìn xuống, cào móng sắc vào kiếng xe nghe rào rạo, miệng rít lên tức giận. Nàng vỗ nhẹ vào đầu con Hosh:

- Không sao… không sao, kệ nó con…

Chẳng bao lâu những thùng súng ống chất đầy lòng xe, cao gần đụng trần. Tiếng cửa sau đóng mạnh. Sheila quay cửa kiếng xuống để trao cho chàng cái cặp da. Bobby đếm đủ số tiền đã giao ước, trả lại cái cặp da cho Sheila và trao xấp bạc cho tên giáo chủ:

- Rất mong sẽ có dịp giao dịch với ông trong một ngày rất gần.

- Tao cũng mong thế, Robert Redfeather.

Có lẽ chẳng bao giờ có lần sau nữa. Thằng này không được bình thường. Làm ăn với một thằng bệnh hoạn mất hết nhân tính như nó chắc chắn lành ít dữ nhiều. Chàng chỉ muốn bước nhanh ra khỏi doanh trại của thằng Tom với 25 nghìn nằm trong cặp da Sheila đang giữ chặt trong tay. Bobby mở cửa bên phía tài xế định leo lên nổ máy thì nhanh như chớp, con Hoshi phóng ra ngoài. Chàng la lớn:

- Quay lại ngay, Hosh.

Nhưng nó không còn nghe gì nữa. Hình như nó chỉ đợi có giây phút này. Hoshi nhảy bổ vào người con pitbull. Vừa phóng tới là con Hosh nhe hàm răng trắng ởn tấn công con Đại Cẩu. Con này cũng không vừa, trải qua bao nhiêu trận giao chiến nên nó bình tĩnh né người sang bên làm con Hosh hụt đà đâm tới trước. Đại Cẩu chồm theo. Móng vuốt nó giương ra vả vào mặt con Hosh. Cái nhanh nhẹn của loài sói giúp con Hosh tránh được cú tát nguy hiểm. Để cho con pitbull cào trúng mặt, ít nhất một con mắt phải bị móc theo. Cả hai con chó quấn vào nhau, cào cắn, cấu xé. Nhìn chung, con Hosh nhanh nhẹn hơn nhưng lại yếu sức hơn vì con Đại Cẩu tướng người bề thế, to lớn. Bằng một cái xoay người, con Hosh lách khỏi một cú tấn công của con Đại Cẩu và hàm răng của nó cắm phập vào lưng kéo theo một mảng thịt, máu chảy ướt đẫm lưng. Ngửi được mùi máu, con Đại Cẩu rít lên điên cuồng và với tất cả sức mạnh nó hất con Hosh ngã ngửa và hai hàm răng cứng như sắt ngoạm ngay lấy cổ con Hosh day mạnh, máu đổ thấm ướt mớ lông trắng. Đến lúc này thì cả Bobby lẫn thằng Tom xúm vào kéo hai con chó ra. Chúng gầm gừ, dãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay chủ để xông vào cắn chết địch thủ. Sheila đã nhảy xuống xe, tay lăm lăm khẩu Seecamp chĩa vào con Đại Cẩu. Bobby bồng con Hosh lên, ôm chặt vào người. Tên giáo chủ quỳ một gối, tay ôm gọn con chó, miệng kêu than rền rĩ, “Đại Cẩu, Đại Cẩu”.

Con pitbull đang còn tức giận. Nó muốn trườn ra khỏi vòng tay của thằng Tom nhưng Bobby đã bồng con Hosh leo lên xe. Sheila kéo con chó cưng nằm lên lòng mình trong khi chàng nổ máy, lui xe chạy ào ra khỏi khu vực của tên giáo chủ điên cuồng. Bobby hỏi:

- Nó có sao không?

Sheila moi trong bóp ra một tấm khăn nhỏ, đè mạnh lên vết thương để máu khỏi chảy:

- Không sao, may là lôi ra kịp không thì nó cắn chết con Hosh rồi.

Chàng nhìn vào kính chiếu hậu và thấy thằng Tom vẫn quỳ ôm con chó. Cha tiên sư cả chủ lẫn tớ đều điên khùng như nhau, Bobby lầm bầm. Chàng không còn mong gì hơn, thoát khỏi tổ quỷ đó với 25 nghìn trong tay, đủ dung dăng dung dẻ một thời gian với Sheila. Độ tiếng đồng hồ nữa, giao chìa khóa lại cho thằng Raoul, thế là xong. Chẳng bao lâu, chiếc xe vận tải đã thoát khỏi con đường mòn tiến vào xa lộ 84, đi ngược về hướng đông. Sheila cúi xuống xem xét vết thương trên cổ con Hosh. Máu đã ngừng chảy nhưng vết cắn khá sâu, phải mất một thời gian mới lành. Nàng ôm lấy con chó nựng nựng. Hosh cũng hiểu được lòng người chủ thương mến, nó dụi đầu vào ngực nàng, miệng rít lên khe khẽ. Bobby cười sảng khoái:

- Mày ngon lắm nghe Hosh, dám tấn công con Đại Cẩu. Còn em, sao hồi nãy không bắn chết mẹ nó đi cho rồi.

- Nó chỉ là con vật thôi, anh. Hơn nữa con Hosh lại tấn công trước mà.

- Nếu không kéo ra thì nó cắn nát cổ con Hosh.

- Lúc đó thì em sẽ cho nó một viên ngay.


*
*       *

Hai giờ sáng, Bobby lái chiếc vận tải về đến quán ăn. Bãi đậu đã đầy nghẹt xe, giờ của mấy tay tài xế lái xe đường trường ghé ăn uống, nghỉ ngơi. Trong quán, người người chen chân, ngồi choán hết chỗ. Chàng đậu chiếc vận tải ngay sát chiếc van trắng của chàng. Bobby nói:

- Thằng Raoul ở trong quán, anh vào kiếm nó đưa chìa khoá rồi chúng mình dông.

Sheila nhìn xuống chiếc áo đã khô cứng vì dính máu từ vết thương con chó cưng:

- Thôi, em vào luôn với anh. Em phải chùi vết máu trên cổ con Hosh, trên áo em nữa.

Chàng kẹp chiếc cặp da vào nách còn Sheila bồng xốc con Hosh lên bước vào quán. Nàng lách người đi về phía hông quán. Một cô chạy bàn chận Sheila lại nói không được mang chó vào đây. Nét mặt lầm lì, nàng không thèm trả lời, lầm lũi bồng chó đi thẳng vào phòng vệ sinh, miệng lầm bầm nói con nhỏ nhiều chuyện. Khách quá đông nên cô chạy bàn không có thì giờ để chất vấn nàng. Trong khi đó Bobby nhìn ngang nhìn ngửa để kiếm thằng Raoul. Quán khách ngồi đông nghẹt nên chàng tìm mỏi mắt mà vẫn chưa thấy nó. Trước khi đi chàng nhớ thấy nó ngồi nhâm nhi ly cà phê ở quầy hàng, vậy mà bây giờ không thấy tăm hơi nó đâu cả. Mẹ cha cái thằng này, nó có nhiệm vụ phải ngồi đợi chàng để nhận hàng, ít nhất phải đến 3 giờ sáng. Mấy thằng tài xế ngồi ăn uống ngồm ngoàm, nói văng tục, cười hô hố; lâu lâu lại đưa cặp mắt khó chịu nhìn Bobby, tay xách cặp da và tóc cột đuôi ngựa treo lủng lẳng, đang đảo mắt nhìn như muốn chiếu tướng. Chàng đã nghe loáng thoáng trong bọn có thằng lẩm bẩm chưởi xéo chàng là đồ đồng tính luyến ái. Bobby bắt đầu sốt ruột, chàng chỉ mong gặp thằng Raoul trao cho nó chùm chìa khoá và bước ra khỏi quán không muốn dây dưa thêm chuyện với bọn tài xế. Bobby gọi giật một con nhỏ chạy bàn:

- Này em, từ nãy giờ có thấy thằng Nam Mỹ nhỏ nhỏ người ngồi ở đây không?

Con nhỏ chu môi thổi ngược mớ tóc loà xoà trước trán:

- Trời ơi, làm không hết việc thì giờ đâu để ý đến mấy thằng thổ dân quê mùa đó.

Một con khác õng ẹo gợi tình:

- Cưng ơi, em bị mù từ khi còn nhỏ nên có thấy thằng Nam Mỹ nào đâu, chỉ thấy anh là mắt em sáng liền hà.

Đứa nữa đứng đắn hơn:

- Độ hai tiếng trước, hắn ngồi đây uống cà phê, đi gọi phôn cho ai đó rồi bỏ đi thẳng.

Chàng nghĩ chắc thái độ thô lỗ của mấy thằng tài xế làm nó ngại không muốn ngồi lâu. Thì chính chàng cũng không thích đụng chạm với mấy thằng dùi đục này. Cái thằng chết nhát, không thì ra ngoài quán chờ chàng chứ lại bỏ đi mất biệt. Không có nó thì chàng biết giao hàng cho ai đây. Đã đến lúc chàng phải gọi điện thoại về nhà để xem có lời nhắn nào không. Bobby hỏi phòng điện thoại công cọng, cô ta chỉ tay về phía cuối quán.

Bục điện thoại đặt gần cửa sổ, nhìn ra bãi đậu xe phía sau. Bobby quay số, tiếng chuông reo vang lên từ phía bên kia đầu giây. Liếc mắt nhìn qua cửa sổ, chàng thấy chiếc van quen thuộc và chiếc vận tải chất đầy súng đậu quay đuôi về phía quán ăn. Bobby chợt nhớ lại lời dặn của thằng Raoul. Chàng lạnh người. Hắn dặn đi dặn lại khi chất hàng xong phải bấm nút để khóa cửa sau, hoạt hoá (activate) hệ thống báo động. Vậy mà từ lúc ở sào huyệt của thằng Tom, vì chuyện con Hosh cắn nhau với con Đại Cẩu, chàng quên khuấy mất chuyện này. Đậu xe ở bãi sau, khuất mắt mọi người mà cửa không khoá lại càng chết. Một thằng nào đó đi ngang tò mò mở cửa rồi tri hô lên thì chết cả đám. Chàng lầm bầm chưởi thề, cuống quýt lôi trong túi ra cái hộp nhỏ phát tín hiệu có dán băng màu đỏ, chìa ra phía cửa sổ và bấm nút.

Chàng nhìn thấy rõ ràng đèn hậu nháy hai lần, nghe tiếng choóc báo hiệu hệ thống báo động đã hoạt hoá và bỗng nhiên… ầm… ầm… Một tiếng nổ long trời lở đất nổi lên. Bùng… bùng… Hai cánh cửa sau của chiếc vận tải bắn bay bổng lên không. Vỏ xe hai bên gãy vụn phóng tua tủa ra tứ phía. Hơn hai trăm khẩu súng đủ loại nát ra từng miểng văng tung tóe như bông pháo. Cửa kiếng quán ăn một số bị nứt rạn, một số bị vỡ nát vì sức ép của thuốc nổ và những miểng đạn bắn ghim lên như lông nhím. Ngọn lửa đỏ rực bốc cao kéo theo cột khói đen ngòm. Chiếc vận tải chỉ còn lại phần sườn xe phía trước. Chiếc xe van của chàng bị lõm hẳn vào một bên trông như hình trăng khuyết. Cả bãi đậu xe gần như được tráng một lớp kim khí vụn.

Quán ăn trở nên hỗn loạn. Tiếng nổ khủng khiếp quá bất ngờ đập vào thính giác làm thần kinh của đám thực khách tê liệt đến cả phút nhưng đến khi hoàn hồn mọi người la hét, chen lấn, xô đẩy cố chạy ra khỏi quán. Một số người ngồi gần cửa kiếng bị mảnh vụn thủy tinh văng trúng mặt máu chảy ròng ròng. Có tiếng người hét nói gọi ngay xe cứu thương. Thực khách ngồi ở hàng ghế sát mặt tiền tuy không bị thương nhưng bị sức ép gây choáng váng. Bobby không bị thương nhưng bị chấn động mạnh. Chàng cảm thấy một luồng gió mạnh tạt thẳng vào ngực. Tiếng nổ gần như hút hết dưỡng khí chung quanh làm chàng há miệng cố hớp lấy phân tử ôxi. Sự việc xảy ra quá nhanh, chàng bấm nút khoá tự động và nghe tiếng nổ sát bên tai; cách nhau chỉ một tấm kiếng mỏng. Miệng Bobby há hốc, bàn tay chàng vẫn giữ hộp điều khiển; ngón tay cái vẫn đặt hờ lên cái nút có dán băng đỏ, còn tay kia đã buông rơi cái ống nghe từ lúc nào. Chàng đứng bất động khá lâu, mắt nhìn trừng trừng ra bãi đậu xe. Tiếng la hét trong quán kéo chàng trở về thực tại.
Quang cảnh nhốn nháo hẳn, bàn ghế đổ lỏng chỏng, thức ăn đổ tháo trên bàn, vương vãi cả trên lối đi. Chỉ mới một ít thực khách chạy ra ngoài còn số đông người đang chen lấn bước qua cánh cửa nhỏ. Họ đạp bừa lên nhau cố chạy thoát khỏi quán ăn. Chàng chợt nhớ đến Sheila và con Hosh ở trong phòng vệ sinh. Bobby rảo bước về phía cửa và thấy ngay Sheila đang dáo dác nhìn chung quanh để kiếm chàng. Bobby hét lớn “Sheila” rồi vẫy tay gọi nàng đi ngay ra cửa. Đôi mắt nàng trợn tròn, vẻ mặt thất thần, tay đang bồng con Hosh. Sheila thở hổn hển:

- Bobby, chuyện gì vậy anh?

Không trả lời, chàng lầm lì nắm chặt lấy cánh tay của Sheila đẩy nàng đi về phía cửa. Theo làn sóng người, cả hai trôi ra khỏi quán. Người người đứng nhốn nháo ở bãi đậu xe, vung tay chỉ chỏ, miệng tán chuyện. Vẫn giữ cánh tay Sheila, Bobby bình tĩnh bước qua đám đông người, cắm cúi đi như chạy về hướng xa lộ. Tiếng còi hụ cảnh sát và xe cứu thương đã vang lên từ xa. Chàng lẩm bẩm nói phải thoát khỏi nơi này trước khi cảnh sát đến. Khi bóng hai người đã lọt vào bóng đêm của con đường dài ngoẵng dẫn lên xa lộ, Sheila dừng lại, hất tay chàng ra, giọng gay gắt:

- Đủ rồi. Sao vậy? Anh cho em biết chuyện gì?

Nàng thả con Hosh xuống đất, chờ đợi câu trả lời. Bobby nhìn quanh quất như thể đang có ai theo dõi, hạ thấp giọng:

- Mình bị gài bẫy.

- Cái gì? Gài bẫy? Em không hiểu.

Chàng lại nắm lấy cánh tay Sheila đẩy tiến tới. Cả hai bước đi, con Hosh lẽo đẽo theo sau. Giọng chậm rãi, chàng kể lại mối thù không đội trời chung của thằng Medina và câu chuyện tình cờ của thằng Tom. Bobby vỗ nhẹ vào vai nàng:

- Cha tiên sư thằng thổ phỉ Medina, nó giả vờ nhờ người mua súng. Nó đã biết thằng bán súng là Tom, thằng Mỹ xử tử cha nó theo lệnh của Castro. Nó chất thuốc nổ dưới lườn xe và dặn khi chất hàng lên là bấm nút khoá cửa liền. Cái hộp điều khiển có dán băng đỏ không phải để khoá cửa mà để bấm ngòi nổ. Mẹ cha thằng Medina, nó cố ý giết cả bọn mình để bịt miệng.

Chàng chặc lưỡi:

- Em thấy không, lúc de đuôi xe về phía cửa để chất hàng, anh mà bấm lúc đó thì không những bọn mình, hai con chó, mà người thằng Tom cũng nát như cám. Anh còn nhớ thằng Tom đứng sát bên cửa xe. Mẹ cha thằng Cuba, nó tiên liệu mọi việc như thần, may mà con Hosh nhảy xuống cắn nhau chớ bình thường ra anh đã bấm nút ngay lúc đó rồi. Em thấy không, con Hosh cứu bọn mình thoát chết.

Sheila nghe trống ngực đánh thình thình. Nàng rùng mình. Bước chân nàng run rẩy đi không vững, may nhờ có Bobby dìu sát một bên. Cả hai vừa thoát một cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Lúc nãy, nàng không bồng con Hosh vào để rửa vết máu thì giờ này… Nàng rùng mình lần nữa. Trời về đêm lành lạnh, vậy mà nàng nghe mồ hôi đổ thấm ướt lưng. Sheila choàng tay ngang hông chàng, thở phào:

- Ai mà ngờ mình lại dây dưa vào chuyện trả thù của thằng Medina. Thằng khốn nạn, ngon thì sai đàn em đến bắn chết mẹ thằng Tom đi, nó lại dàn cảnh kéo mình chết chùm…

Nàng nhớ lại một việc:

- …anh còn nhớ trước khi lên đường không, con Hosh đâu chịu bước lên xe, nó cứ đứng dưới đất sủa vang. Trời ơi, ai ngờ nó đánh hơi được chuyện nguy hiểm.

Sheila dừng lại, cúi xuống bồng con Hosh lên. Nàng siết chặt nó vào người, cọ má vào lớp lông mịn của con chó cưng. Chưa bao giờ nàng yêu con Hosh đến thế. Bước đến một dãy phố khác, chàng tìm trạm điện thoại công cọng, quay số gọi taxi. Bobby xoa đầu con chó:

- Cám ơn mày nghe Hosh. Xem như mày đã cứu bọn tao hai lần.

Con chó vẫy đuôi, miệng rít lên khe khẽ. Một lúc sau, một chiếc taxi chạy trờ tới và đậu xịch ngay trước mặt. Sheila mở cửa bước lên xe, con Hosh nhảy lên ngồi cạnh nàng, theo sau là Bobby. Người tài xế liếc mắt vào kính chiếu hậu, cằn nhằn:

- Xe không chở chó nghe cha!

Chàng nhìn Sheila, thản nhiên:

- Em có thấy con chó nào lên theo không?

Sheila lắc đầu tỉnh bơ, cười mỉm:

- Không? Toàn là người chứ thấy chó nào đâu.

Quay sang người tài xế, chàng ra lệnh:

- Không có con chó nào cả. A-lê-hấp, chở bọn tao về nhà, đừng nhiều chuyện.

Nguyên tác: BEYOND DOG
Pat Jordan

 Hải Ngữ phóng tác
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

Lời Bàn Mới

Hình Mới