Anh không sợ đất trời dông bão
Chỉ sợ mưa buồn làm ướt tóc em
Giá mà anh cầm ô bên cạnh
Mưa có rơi vẫn ấm chúng mình

Anh không sợ những ngày đầy gió
Sợ con đường nhiều lá vàng rơi
Em khẽ bước lên mùa xào xạc
Nghe hoang vu nỗi nhớ một người

Cũng chẳng sợ nghìn trùng xa cách
Khi nhớ nhau lại thấy gần thôi
Nhưng rất sợ khi mình gặp mặt
Không đi chung đến trọn cuộc đời

" Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả"*
Nên mỗi khi đứng giữa đất trời
Anh lại sợ thương em chưa đủ
Để mỗi người ly biệt mỗi nơi

  Hồ Ngạc Ngữ
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.