Sau khi tiễn đưa ba, mãi đến hôm nay con mới đủ bình tĩnh để ngồi đây gõ những dòng chữ này.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ con viết bài văn nào tả về ba con cả. Cũng chưa bao giờ nói ra những lời yêu thương. Vì tính con nhút nhát, hướng nội, thích thể hiện bằng hành động hơn là lời nói. Ba sẽ không trách con phải không ba?
Trinh Vương thương nhớ,
Sáng nay thức dậy sớm hơn những buổi sớm khác khá nhiều, bởi đêm qua chẳng hiểu sao cứ trằn trọc mãi hoài không ngủ được, mở điện thoại xem giờ thì mới chợt thảng thốt thấy thời gian sao qua mau quá, chỉ còn một hôm nữa là Ngày Sinh Nhật, hay nói đúng hơn là “Lễ Bổn Mạng” của Trinh Vương lại đến . . .
Không dưng mình thấy lòng buồn quá đỗi, ngày Đại Lễ Mừng Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ Maria, Bổn Mạng của nhiều Dòng Tu, của nhiều Chủng Viện không chỉ ở Quê hương Yêu Dấu Việt Nam, mà còn ở nhiều nơi trên khắp Địa Cầu này, dường như trong tháng cuối cùng của năm Dương Lịch, ngoài việc náo nức, và chuẩn bị Mừng Đón Kỷ Niêm Chúa Giáng Sinh, người Công Giáo chúng mình còn hân hoan Mừng Đón Mầu Nhiệm “ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội” nữa . . .
(Ngày của Mẹ)
Má thương nhớ,
Suốt đêm qua con cứ trằn trọc mãi không sao yên giấc được, cho dù đã cố gắng tự ru mình, cố gắng nhủ lòng hãy bỏ qua những lo lắng, bất an để lòng được bình yên nhưng vẫn cứ thao thức hoài. Lúc đầu con nghĩ có lẽ vì những chuyện không may xảy ra với con trong vài ngày qua đã ảnh hưởng đến con, nhưng cho đến bây giờ khi nhìn điện thoại con mới chợt nhận ra hôm nay là “Ngày Của Mẹ”, và cũng là Ngày Sinh Nhật của Má, có lẽ trong vô thức đã có sự nhắc nhở âm thầm, khiến con mất ngủ. Sinh Nhật Má vậy mà không hiểu sao con lại không nhớ ra, quả thật không thể nào tin nổi Má ạ.
Má thương nhớ,
Thời gian quả là qua nhanh thật, mới đó mà con đã trở thành đứa trẻ mồ côi được năm năm rồi đó, con mở lại tấm hình chụp cả nhà mình cách đây năm năm, lúc bấy giờ khuôn mặt Má có gầy hơn những tháng năm trước đó nhưng vẫn còn tươi sắc bên con cháu, nụ cười và ánh mắt vẫn đầy bao dung và tinh anh, pha chút diễu cợt giống như những ngày Má còn trẻ, thế mà chỉ vài tháng sau Má đã rời bỏ chúng con để đi về nơi nghìn trùng cách trở
Có vẻ như khi tuổi đời chất chồng trên vai càng nhiều thì nỗi khát khao tìm về tuổi thơ, tìm về những tháng ngày hoa mộng cũ hoặc quá khứ êm đềm dường như luôn nôn nao thôi thúc nơi mỗi con người chúng ta, thậm chí có những ký ức không lấy gì làm vui vẻ, nhưng nó lại là một mẫu số chung cho rất nhiều phận đời trong một giai đoạn nào đó của Lịch Sử DânTộc cũng khiến người ta luôn khắc khoải nhớ về, và dĩ nhiên Nàng cũng không thể nào khác được . . . Những giấc mơ thường bất chợt hiện về, những con người đã tưởng chừng chìm vào lãng quên vẫn thi thoảng làm rộn Nàng, giống như những “Feedback” ta thường bắt gặp trong điện ảnh, khi Hiện Tại và Quá Khứ tình cờ đan xen nhau không chủ định . . .
Trinh Vương thương nhớ,
Có lẽ Trinh Vương đang thắc mắc tại sao mình lại “Khai Bút Đầu Năm” bằng bài “The Auld Lang Syne”, nghe có vẻ không hơp lý chút nào phải không? Thật ra, bài này phải được dành cho “Giao Thừa Dương Lịch” thì đúng hơn, vì đây là bài hát có xuất xứ từ Scotland, vùng đất của những huyền thoại, và của những lâu đài cổ kính ở tận “ Lục Địa Già Châu Âu”, bài hát dựa trên bài thơ cùng tên của Thi Sĩ Robert Burn, sáng tác vào năm 1788 . . . Bài hát có thể dịch sang tiếng Việt cùng một ý nhưng lại thành hai câu khác nhau chút xíu: “ Những Ngày Xa Xưa” hoặc “ Đã Lâu lắm Rồi”, nhưng mình lại thích “Những Ngày Xa Xưa” hơn, bởi khi nhắc đến những ngày xa xưa ấy, dường như trong mỗi chúng ta ai cũng có vô vàn kỷ niệm để nhớ thương và muốn nhớ tới . . .
Thực lòng mà nói, ban đầu tôi đã đặt tựa đề cho bài viết này là : “ Nó và Tôi”, và dường như Nó cũng thích như vậy, nhưng tôi chợt nghĩ đến bài hát “Nó và Tôi” với những câu “ Tôi Nó sinh ra nhằm chinh chiến mới quen nhau mà thương mến. Nó quê ngoài kia từ lâu lắm chưa lần về . . . Ngày tôi gặp Nó nét đăm chiêu đêm nhập ngũ, thấy thương nhau nhiều quá . . .”của tác giả Song Ngọc và Vọng Châu, nên tôi không chọn nữa vì thật ra hai nhân vật của bản nhạc là dân húi cua trong khi tôi lại là dân kẹp tóc . . . và hai nhân vật trong bản nhạc có câu “ Thấy thương nhau nhiều quá”, mà thật ra tôi chỉ cảm thông với nó và thật lòng coi nó như một “Thằng bạn sinh ra cùng thế hệ", bởi vì tôi tuy là dân kẹp tóc nhưng ngày xưa toàn chơi với dân húi cua, cho dù ngay từ những năm học Tiểu Học tôi đã học ở những trường có chữ “Nữ” đứng đầu, cũng đồng nghĩa với việc lớp toàn là con gái; và hơn nữa những người bạn húi cua của tôi là những ông anh lớn hơn tôi ít nhất cũng từ 7 tuổi trở lên, thế nên với những tên húi cua bằng tuổi tôi thường xem như “Bọn Nhóc”, và dĩ nhiên nó cũng không phải là ngoại lệ
Trinh Vương thương yêu,
Sáng nay thức dậy sau một đêm với giấc ngủ chập chờn, không hiểu sao bỗng dưng mình thấy lòng buồn quá đỗi, một nỗi buồn không sao giải thích nổi . .. Nhưng rồi mình chợt nhận ra có lẽ vì trời đang trở lạnh nhiều hơn trong những ngày gần đây, thì ra mùa đông đã đến, và nhất là Ngày Sinh Nhật Chúa một lần nữa lại được toàn thể nhân loại chúng ta kỷ niệm đã gần kề, tiếng nhạc vẫn đang rộn ràng trổi lên với “Joy To The World ”, hay “Vui Lên, Vui Lên Hỡi Người Khóc Than Ưu Phiền, Đêm Sắp Qua Rồi, Đây Chúc Đã Kề Bên" Khiến người nghe bỗng thấy lòng nao nức một nỗi vui mừng chờ đợi . . . Mình cũng không phải là trường hợp ngoại lệ, nhưng không hiểu sao mình vẫn cứ thấy lòng vương vấn một nỗi buồn, có lẽ tại mặt trời thức dậy muộn hơn những ngày tháng trước, đã vậy lại còn thích chơi trốn tìm sau những đám mây màu xám nhẹ, rồi lại thêm sương mù giăng mắc những nẻo đường, khiến dường như những người Mạng Thủy giống mình hai bàn tay lúc nào cũng lạnh buốt, có vẻ như thiếu hơi ấm của một bàn tay ai đó ân cần ủ ấm, và nhất là lại lười biếng nên thường hay đi ngủ sớm,
Trinh Vương thương yêu,
Quả thật thời gian qua nhanh quá, thoáng đó mà một năm đã lặng lẽ dần trôi hết nữa rồi, những tờ lịch ngày càng vợi đi, và block lịch đã mỏng, chỉ còn lại vỏn vẹn vài mươi tờ nữa là phải thay quyển lịch khác, và trong lúc một năm mới nữa bước ngang qua đời, thì nghịch lý thay chúng ta lại trở nên cũ mèm cùng với thời gian, với những cơn đau nhức của tuổi tác và với nỗi buồn ngày càng dầy thêm theo cùng sự vắng bóng của những người bạn thân yêu . . . Và một lần nữa ngày mai chúng mình, những học sinh của ngôi trường yêu dấu xưa cùng với Hội Thánh Công Giáo chào đón Ngày Sinh Nhật Thánh của Trinh Vương, một ngày mà có lẽ tất cả những ai đã từng có thời gian ngồi dưới mái trường thân yêu này cũng đều không thể quên, ngày lễ “Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, ngày 8, tháng 12” Lễ hội của Ngôi Trường Thương Yêu Xưa . . . Những ngày không chỉ Đón mừng Mẹ Maria trong Thánh Lễ, mà còn là lúc những sinh hoạt rộn ràng cho các Nàng Tiên Áo Trắng Trinh Vương được dịp trổ tài với chương trình Văn Nghệ, Hội Chợ, Nữ Công Gia Chánh được thực hiện để gây quỹ, góp cho “ Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ”, thăm Thương Bệnh Binh ở Quân y Viện, và ủy lạo những tù nhân trong Trung Tâm Cải Huấn.
“ Từng người tình bỏ ta đi như những giòng sông nhỏ.
Ôi những giòng sông nhỏ. Lời hẹn thề là những cơn mưa..."
( nhạc của TCS)
Anh thương nhớ,
Quả thật cho đến tận bây giờ, khi em ngồi viết cho anh những giòng chữ này, em cũng không tin, và cũng không muốn tin rằng anh đã từ bỏ cuộc đời ô trọc muộn phiền, và dường như cũng là gánh nặng oằn trên đôi vai rộng nhưng vẫn gầy guộc của anh như ngày xưa, chỉ vừa tròn trịa mười ngày. Khi bé Khuê gọi cho em, em đang ở Philadelphia, và cũng đang thu xếp đồ đạc cho chuyến về lại Cali vào sáng hôm sau, khi nghe Khuê nói : “ Con xin lỗi cô, con gọi để báo cho cô một tin buồn . . .” chưa nghe hết câu, em đã linh cảm có điều gì đó bất ổn, nhưng thật lòng em cũng không thể nào hình dung ra đó là anh, em cứ nghĩ là Bông vì Bông đã nằm một chỗ trong quá nhiều năm, trong lúc anh vẫn còn khỏe so với rất nhiều người cùng lứa tuổi, mặc dù khi anh nhờ em đưa anh đi mổ mắt cách đây không lâu, em thấy anh có hơi chậm chạp, và cẩn thận hơn những ngày xưa, nhưng em nghĩ có lẽ đó cũng là lẽ tự nhiên của tuổi tác chúng mình, và cũng vì anh suốt ngày chỉ loanh quanh trong bốn bức tường nhà, lo nấu cháo, xay thức ăn, lo đủ thứ linh tinh cần thiết cho một người phải nằm một chỗ quá lâu năm trên giường bệnh, nên có lẽ anh đã mất đi sự linh hoạt của ngày xưa . . .
Trinh Vương yêu dấu,
Dường như đã khá lâu, chắc cũng hơn nửa năm rồi thì phải, nhất là từ sau ngày “Được” hay “ Bị”phẫu thuật tim mình cũng không rõ, tự nhiên mình bị mất đi cái gọi là “Inspiration” trong viết lách, tỏ bày những tâm tư tình cảm, trải lòng mình cho nhẹ bớt muộn phiền, hay chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cho trăng gió nước mây, có lẽ khi trái tim mình bị các bác sĩ đem ra “clean up” trước khi gắn vào lại, nó đã Bị hay Được trở lại cái thời còn chưa biết lo toan phiền muộn hay trách móc nên bỗng chốc cũng chợt nhận ra lẽ vô thường của cuộc đời; và từ đó dường như dửng dưng trước những điều mà trước đây mình thường dễ nổi giận hay bất bình hoặc tủi thân, những có lẽ vì thế nên mình không viết gì được hay sao đó… Tuy nhiên mấy hôm nay khi đọc được bài thơ “Họp Lớp” của một người post trên facebook, và tiếp theo là cuộc Họp Mặt của các em, các bạn Cựu Học Sinh Trinh Vương, cũng khiến lòng mình nôn nao nỗi nhớ về ngôi trường thân yêu xưa, nơi mình đã trải qua một thời thiếu nữ êm đềm với biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui cùng các Soeur, các Thầy Cô, với Bạn Bè, và nhất là với Soeur Gabriel Lê Thị Phi Hường, người Hiệu Trưởng và sau này còn là Mẹ Bề Trên của Dòng MTG Gò Thị, một vị Hiệu Trưởng Đáng Kính, nhìn rất nghiêm nghị, nhưng không hề quá nghiêm khắc, hầu như tất cả học sinh trong trường ai cũng kính nể và yêu mến Mẹ Hiệu Trưởng, và Linh Mục Hoàng Trọng Xuân, người thầy dạy Anh Văn và Giáo Lý , và rất rất nhiều thày cô, soeur đã dạy mình từ Đệ Thất cho tới Đệ Nhị như thày Quan, thày Độ, thày Giác, năm đệ tam, và Đệ Nhị . . . Nhất là một người thày mà rất nhiều thế hệ học sinh Trinh Vương đều được học qua, hay chí ít cũng cùng sinh hoạt trong những hoạt động của trường, thế nên dường như không học sinh Trinh Vương nào không biết đến thày: Thày Vũ Linh Châu, nếu kể ra thì không thể nào đủ được nên chắc phải có một bài viết riêng về các soeur, các thầy đã dạy mình từ năm mới vào đệ thất cho tới khi ra trường, bởi mỗi người thày đều ghi lại trong lòng chúng mình một vài kỷ niệm ngắn ngủi nhưng khó nguôi . . .