Từ Độ Ánh Trăng Tan
nhạc Anh Bằng
trình bày: Mai Thanh Sơn và Nguyên Khang
Cứ y như anh chàng trong film nào đó mình không còn nhớ- chàng ta đang mong nhớ người yêu thì điện thoại của nàng gọi tới- thế là chàng vội vàng reo lên “anh sẽ đến đó trong vòng ba nốt nhạc ”.
Ý tưởng thành lập website cho cựu nữ sinh Trinh Vương cũng thế- có điều hơi dài hơn một chút là “trong vòng . . .bảy nốt nhạc”. . . Sở dĩ dài hơn vài nốt nhạc bởi vì lòng rất muốn nhưng lại sợ không có khả năng làm- làm rồi có ai phụ mình không . . .
Nhận được tin báo của Thu, nguời bạn cũ ngày xưa ở Trinh Vương ....chúng mình sẽ có dịp gặp gỡ nhau ở một trang web riêng ...Lòng mừng vui vô kể... Hệt như những ngày xưa xa lắc ấy ...những ngày chúng ta còn miệt mài dưới mái trường Trinh Vương ...Hẳn các bạn còn nhớ về tôi và các Thầy ,cô ,các Soeur ...Cũng không một ai nhớ nổi ,nhưng tôi biết mấy đứa bạn cùng lớp với tôi thì vẫn nhớ :Tôi chính là con nhỏ Lê ,mang dáng dấp của đứa con gái xứ nẫu chính cống ,không hề laimột miền nào cả ...Bỡi không mang một yếu tố nào đặc biệt nên cũng không mấy người nhận ra tôi ,có khi tôi phải nhắc lại :rằng ngày xưa tôi học chung lớp với nhỏ Bình,nhỏ Thu,nhỏ Trang...thì may ra người ta mới "ồ" thì ra vậy ...nhưng cũng chưa nhớ ra tôi là ai ???
Anh thương yêu,
Tháng Tư với những cơn mưa hạ bất chợt ập về thành phố, lại đến rồi đó anh! Thời gian qua nhanh thật, mới đó mà đã hơn ba mươi năm kể từ lần cuối chúng mình gặp nhau, vì cuộc chiến đã đến hồi khốc liệt. Quả thật em cũng chẳng thể nào ngờ rằng đó chính là lần cuối cùng chúng ta gặp được nhau. Em cũng chẳng thể nào hình dung được là mình đã có thể sống qua từng đó năm mà không có anh bên cạnh, thậm chí chẳng có một chút tin tức nào của anh. Em đã chỉ sống bằng những hoài niệm ít ỏi về chút kỷ niệm của tình ta, thậm chí những lá thư của anh, những lá thư anh gửi về từ chiến trường mà em đã từng gìn giữ như báu vật đời mình cũng đã bị lạc mất trong một lần vượt biên thất bại.