Anh thương yêu,
Mới đó mà đã ba mươi lăm năm trôi qua, kể từ lần cuối cùng chúng mình gặp nhau lân đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ở vùng biển vắng, vùng biển chỉ tòan là những người lính thất thần vừa cùng với đơn vị từ những vùng cao nguyên di tản về, sau nhiều năm xa cách
Ba mươi lăm năm trôi qua rồi mà em không sao quên được bữa cơm ăn cùng với anh ở nơi đơn vị anh rút về; chưa bao giờ trong đời mình em có thể tưởng tượng ra những bữa cơm như thế- Những hạt gạo mốc xanh, những con khô chiên khi bỏ vào miệng đã mủn ra như bột và những cọng rau lang chấm mắm nêm đã trở -
Trung học Trinh Vương, nơi đã đón chào bước chân tôi , từ ngày tôi bước chân vào ngưỡng cửa của trường Trung học. Ngôi trường được xây dựng từ rất lâu đời, thuộc giòng tu Mến Thánh Giá, tọa lạc trên đường Gia long. Trường này có tiếng rất nghiêm, các Soeur thuộc trường này rất chặt chẽ, kiểm soát chúng tôi rất tận tình. Các thầy cô giảng dạy tại đây đã được nhà trường tuyển chọn kỹ càng, đa số là các thầy cô đã từng giảng dạy lâu đời các các trường như Cường để, Nữ Trung học.
Đôi mắt của nàng Mèo xinh xắn và êm như nhung ...
Mỗi ngày khi trở về nhà, sau một ngày mệt nhoài với trăm công nghìn việc ...tôi gặp lại em ...
Âu yếm, rúc đầu vào chân tôi ,với mắt nhìn ngời sáng, nũng nịu và đằm thắm ...
Một chiều cuối Thu , thời tiết đã bắt đầu chớm lạnh ...Trời đất đã bắt đầu ảm đạm .
- A Lô... A lô, Đồng bào lưu ý, đồng bào lưu ý, nước lụt đang tràn đồng, mọi người thức dậy lo chống lụt, A lô A... lô... A lô...
Tiếng a lô vang lên từ đường rầy xe lửa phát ra trong sương sớm của người hương quản làng tôi, nhắc nhở mọi người chuẩn bị chống lụt cho mỗi nhà... Tôi choàng tỉnh ngủ, khùa chân xuống giường, nước đã ngập chân giường hơn một gang tay người lớn... Tiếng gọi nhau ơi ới của mọi người lo thu dọn đồ đạc trong nhà đem đặt lên đám đất cao giữa vườn... Mẹ tôi và các cậu tôi đang di dời đàn heo con chín đứa của bà tôi ra giữa sân, chị heo mẹ với hai hàng vú dài chậm rãi theo gót, đàn gà co ro nép vào một xó với mớ lông ướt sũng, anh gà trống bỗng cất cao tiếng gáy như thầm bảo là tuy mưa gió nhưng cũng không quên nhiệm vụ cao cả của mình, xong tiếng gáy nó rè rè làm nhiệm vụ với mấy chị gà mái kế bên nhưng hầu như mấy chị gà không mấy hứng thú với trò chơi này... Cảnh vật nhuốm một màu đùng đục, tiếng a lô xa lần và im bặt.
Trên cánh đồng làng quê xanh mướt màu Mạ non đang trổ đòng đòng ,ngát mùi hương con Gái của một làng quê miền Trung ...Hai đứa trẻ Trai đang nhảy chân sáo chạy trước ,một đứa bé gái cũng xấp xỉ hai đứa kia chạy lúp xúp đàng sau với một thiếu nữ khoảng tuổi Trăng tròn ...hình ảnh thân thương này còn trong tôi như mới hôm nào ....Ngày ấy : Cứ mỗi lần mùa Hè đến ,khi cậu mợ tôi cho hai anh họ tôi về quê chơi vài tuần là Mẹ tôi cũng gởi tôi đi cùng cho có bạn vì tôi cũng rất thích về quê ngoại ,ở đó cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên của những ngày còn bé dại ...
Buổi họp mặt tân niên của khóa AC 73F vào ngày mùng sáu tết năm con cọp thật vui và tràn đầy xúc động, lần đâu tiên được tham dự với các niên trưởng, tôi thấy như mình đang sống lại những ngày còn thơ- Cả một đám cận kề “sáu bó” mà cứ như đám trẻ con tiểu học trên sân trường vào ngày đầu năm học
Các anh ồn ào đến nỗi “ chủ xị” phải cầm micro hét tóang lên “AC73F họp mặt hay họp chợ ?”, nhưng cuối cùng cũng đành thông cảm cười trừ vì cả mấy chục chàng trai ưu tú của quá khứ này ngày xưa đâu phải ở cùng barrack với nhau, và cũng đâu phải cùng thân thiết với nhau,mà trong đó có những người cùng nằm cạnh giường của nhau, có người cùng nhóm Huấn Nhục với nhau, có người cả hơn ba chục năm mới gặp lại nhau lần đầu tiên, dù khóa đã có nhiều lần gặp mặt, thế nên khi gặp lại cố nhân là vội vàng nhào đến nhắc nhau những kỷ niệm mà trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn những tưởng các anh đã không còn nhớ nữa.
Thư Thứ Nhất
Anh thương yêu,
Hôm nay là ba mươi tháng tư và em đang ở Melbourne. Lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm em đã không đón cái ngày tháng tư định mệnh ấy tại quê nhà. Cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn, cảm giác hiện giờ của em như thế nào em cũng không rõ nữa, hình như em chưa hết bàng hoàng, em thấy mình giống như người lần đầu tiên đi biển, mà lại gặp lúc biển động nên khi lên bờ rồi vẫn còn thấy nôn nao và lâng lâng thế nào ấy, cái cảm giác em mà em đã trải qua lần đầu cách đây gần 40 năm khi theo ông anh họ cùng mấy đứa bạn lên chiếc tầu hải quân to đùng đi từ QN ra đảo.
Những bông Tuyết trắng phau phau rơi rơi mãi ...những cành cây trơ trụi lá của một mùa Đông giá được mặc áo Long Bào ,nơi tôi ở cứ mỗi lần Tuyết rơi là cả một sự mừng vui cho mọi người ...những đôi trai gái dìu nhau đi trong mưa Tuyết để ghi lại những tấm ảnh đẹp ,những đứa bé rủ nhau ra ngoài chơi trò Ném Tuyết và những bà Mẹ vội vàng tìm mua những thức ăn còn thiếu cho những ngày có Tuyết ....Tuyết vẫn đang phủ dày trắng xóa ,huyền ảo lung linh ...
Tục lệ cổ truyền " Ăn Tết" của người Việt Nam chúng ta dường như đang bị mai một với nếp sống hối hả của thế giới hội nhập toàn cầu, cũng như sự phát triển ngày càng đi lên của một số tương đối dân sống ở đô thị.
Những người đang giàu lên một cách thật nhanh chóng và đáng ngờ, ngày nay họ không phải lo toan gì cho ngày tết, ngoài việc kiếm cho thật nhiều tiền và mua quà biếu xén qua lại với nhau . . .. Những món ngày xưa cần phải nấu nướng ở nhà để cúng kiếng ông bà, theo phong tục cổ truyền, những món đặc trưng riêng của từng gia đình mà các bà mẹ tần tảo và những nàng dâu hiền thục trổ tài nhân dịp lễ tết cũng đã được bày bán đầy rẫy tại các siêu thị.