Không kể đến những lần tham dự Thánh Lễ tại nhà thờ Đức Mẹ La Vang được gặp thầy, thậm chí có nhiều lần ngồi cạnh thầy trong giáo đường, và dĩ nhiên có nói chuyện với thầy, nhắc đến tác phẩm tiêu biểu của thầy mà tôi đã được biết và đọc từ những ngày mới vào Lớp Đệ Thất trường Nữ Trung Tiểu Học Trinh Vương Qui Nhơn, được thầy Vũ Linh Châu đọc cho nghe trong những giờ học môn Việt Văn, và cũng vì người bạn đời của thầy là chị Phiến Đan và con gái tôi ở cùng Ca Đoàn, biết tôi rất quý mến thầy nên khi tái bản quyển “ Đời Phi Công” in lần thứ sáu, phát hành vào ngày 28/11/2017, thầy đã gửi tặng tôi một quyển có chữ ký của thầy ( dĩ nhiên tôi rất quý, không phải vì thầy là một người nổi tiếng, mà vì thầy là Niềm Tự Hào của Người Việt Nam chúng ta vì những đóng góp cho nền Khoa Học, và Toán Học cũng như những đóng góp cho xã hội qua “Hội Khuyến Học Truyền Thống Nguyễn Xuân Vinh”).
*Tụng ca mùa chay
GIÊSU yêu dấu,
Con muốn gọi tên Người- Trần trụi không kèm theo chức danh nào. Bởi con muốn Người thật gần gũi. Thật trìu mến. Bởi con muốn chỉ con với Người thôi...Một Giêsu không cần xưng tụng, cho con- đứa con lạc loài quỳ trước Người với những giọt nước mắt ăn năn...
Nếu như ngày xưa, trong một lần phiền muộn vì tội lỗi loài người, Chúa đã sai Thiên thần xuống trần gian tìm một quý vật cho Người. Để rồi đến lần thứ 3, khi Thiên thần dâng lên những giọt nước mắt, Người mới thật sự vui lòng: đó là giọt nước mắt ăn năn !
Anh thương yêu,
Tháng Mười Hai, Cali khởi đầu bằng những buổi sáng mù sương và se lạnh, buổi chiều trời bắt đầu sụp tối nhanh, và dường như cái lạnh cũng se sắt hơn đối với những sắc dân thuộc miền nhiệt đới chúng mình anh ạ. Theo như thông lệ của trường CCA ( Christ Cathedral Academy), đêm diễn nguyện Thánh Nhạc của Mùa Sao Sáng do các cô cậu bé học sinh của trường, từ những lớp Pre School, cho đến lớp cuối cùng của trường (Lớp 8) thường được trình diễn ở Hội Trường trong khuôn viên Nhà Thờ Chính Tòa của Giáo Phận ( còn được biết đến và thường được gọi tên là Nhà Thờ Kiếng), năm nay không còn phải ngồi ngoài Parking để xem chương trình biểu diễn được thu sẵn và trình chiếu trên màn ảnh rộng như năm trước, vì ảnh hưởng dịch bệnh vũ hán nữa. Đặc biệt năm nay còn được trình diễn ngay trong Nhà Thờ Chính Tòa, dù các cô cậu diễn viên vẫn phải đeo mask vì sự an toàn và cũng vì luật bắt buộc phải đeo mask ở nơi công cộng.
Các bạn Trinh Vương thân yêu,
Sao mà thời gian trôi nhanh thế không biết, thoắt như một cái chớp mắt mà lại sắp hết năm nữa rồi, chỉ còn vài hôm nữa là đến Sinh Nhật của mình, TVQN.INFO, và cũng là Sinh Nhật của Ngôi Trường Mẹ Trinh Vương thân yêu đã quá xa xôi cả từ không gian lẫn thời gian mất rồi. Chắc các bạn tự hỏi và thắc mắc là tại sao mình lại nói bảo rằng xa xôi cả không gian lẫn thời gian phải không ?
Mưa không lớn. Không ồn ào. Vậy mới buồn!
Rả rích! Tí tách!..Gió nhè nhẹ. Lạnh nhè nhẹ...len từng sợi nhớ sợi thương vào hồn. Quấn quýt. Vướng víu. Mưa siết từng nhịp đập trái tim...rồi buông thả cho tràn vào kỷ niệm...Hương cafe' thoảng một lần hẹn hò...một lần lỗi hẹn...nước mắt...chia tay!..
Quả thật nhiều khi Thuyên bỗng chợt nhận ra rằng sống đến từng tuổi này cũng khó mà bày tỏ, hay nói với ai, hoặc với cả chính mình rằng : “Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”. Nghe nó thật buồn cười và ngớ ngẩn giống như mình còn đang ở tuổi mới lớn hay tuổi chớm biết buồn, bởi thật ra trong sâu thẳm của từng nỗi buồn đau xót sa đều có nguyên nhân, nguyên cớ cả, có chăng là vì mình không muốn nói ra, hay không muốn biết mà thôi . . . Và cũng nhiều lúc không tự giải thích nổi tại sao cuộc đời mình lại xảy ra lắm chuyện không may đến như thế, thì lại đổ thừa cho số phận hay định mệnh hay dựa vào câu nói trong Kinh Thánh : “ Một sợi tóc trên đầu con rơi xuống cũng không ngoài Ý Chúa”. Nhưng thật lòng mà nói từ hôm qua tới giờ Thuyên thấy lòng mình sao mà buồn quá đỗi, và tự dưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra, điều mà Thuyên hoàn toàn không muốn và không sao giải thích được, và suốt đêm qua Thuyên cũng trằn trọc không sao yên giấc . . .
Sài Gòn thương yêu,
Hôm nay là ngày 20/7, thế là Sài Gòn ốm nặng tròn mười ngày rồi phải không, những ngày tháng này gặp ai trong cộng đồng Việt Nam ở nơi này cũng nghe nhắc đến Sài Gòn với bao nhiêu yêu thương, lo lắng và đồng cảm, thế nhưng cũng không phải là không có những lời nói khó nghe về Sài Gòn trong những tháng ngày lâm bệnh này đâu đó, mình thì im lặng, lắng nghe và nhìn xem những gì đang diễn tiến quanh Sài gòn thân yêu của mình, im lặng để cho những nỗi buồn thương tiếc nhớ thẫm đẫm vào hồn, và im lặng để những hình ảnh yêu thương cũ như một khúc film, như một đoạn đời không tài nào bôi xóa, không thể nào lãng quên quay chầm chậm trong đầu để âm thầm tiếc nhớ xót sa và thương cảm, cho dẫu mình vẫn biết thời gian là mũi tên đã bắn đi rồi, sẽ không bao giờ có thể quay trở lại điểm xuất phát, nhưng mình luôn ước ao phải chi thời gian có thể là chiếc Boomerang của thổ dân Úc, khi quăng đi rồi sẽ quay trở lại với người đã quăng nó, để mình có thể xin lỗi Sài Gòn, xin lỗi những tháng ngày tuổi trẻ đã phung phí ở đâu đó một cách vô tình, xin lỗi những người đã từng yêu thương và trân trọng mình mà mình đã hờ hững đi qua, thờ ơ không tôn trọng, và cả giả vờ như không hay biết, hay cười cợt trêu chọc, để giờ này rất nhiều lúc phải âm thầm tiếc thương cho quá khứ, bởi quá khứ luôn là một khúc quanh khó quên, nên cho dù có cố tình quên, thì nó vẫn âm thầm hiện ra đâu đó trong đời sống của riêng mình, hiện ra vào những phút giây không ngờ đến nhất . . .
Hiền thương nhớ,
Hôm nay là ngày giỗ của ông đó, biết không? Tui đi lễ, cầu cho linh hồn ông, linh hồn Giuse Nguyễn Minh Hiền, thằng bạn đã bỏ trốn bọn tui ra đi trong âm thầm thương tiếc của vợ con ông, ra đi không một lời từ biệt nhắn nhe gì với tụi tui, cho dù tui đã được “ sự ủy thác” của cả bọn bạn cũ chúng mình ngày xưa là phải cố gắng tìm tin tức của ông, nhưng mãi đến khi ông trốn tránh cuộc đời này được bốn năm thì tui mới biết được tin ông, và liên lạc được với vợ ông sau ngày giỗ lần thứ tư của ông một ngày, đó là lý do hôm nay tui đi lễ, và cầu cho linh hồn ông được siêu thoát, và về nhà viết cho ông vài dòng tưởng nhớ . ..trong lần Giỗ Thứ Năm của ông
Anh thương nhớ,
Tháng tư năm nay đã khởi sự đến với em bằng một loạt chuyện không vui vẻ chút xíu nào, khiến em muốn điên cả đầu vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình . . . Bắt đầu là chuyện không nhận được điện thoại của anh theo như thông lệ, đã vậy khi em ráng dẹp bỏ chút dỗi hờn rất ư là trẻ con trong tâm hồn một bà già của mình để gọi cho anh thì lại càng hốt hoảng hơn khi tiếng chuông điện thoại như đang rơi vào một khoảng không đáng sợ, và sự im lặng ấy đã khiến em càng thêm bồn chồn lo lắng, đầu óc dường như mụ mị đi, không thể suy nghĩ cho ra được điều gì, người thì không khác nào đang ngồi trên đống lửa, và dĩ nhiên chẳng làm được việc gì cho ra hồn...
Sáng nay, tiếng chuông điện thoại của ông gọi bà thức dậy hàng ngày từ tận tiểu bang xa cách bà đến ba tiếng thời gian, đã reo đến năm hồi chuông mà bà Năm dường như cũng chưa muốn mở mắt thì phải. Lý do là hôm qua không hiểu sao bà cứ thao thức hoài mãi đến gần 4:40am mới hơi chợp mắt với những giấc mơ mà bà cho là “Rất ư vớ vẩn” đan xen vào giấc ngủ chập chờn đó của bà, hai con mắt bà Năm cứ muốn díp lại với nhau, đầu bà cũng chưa đủ tỉnh táo để thoát ra khỏi giấc mơ, vừa chợt đến trong giấc ngủ muộn màng đó. Nhiệt độ bên ngoài trời hôm nay dự báo sẽ lạnh khoảng 40F nên bà cũng thấy lười, cho dù thói quen là sáng Chúa Nhật nào cũng phải đến nhà thờ, ngoài việc tuân giữ theo luật định, bà còn muốn tìm ở đó những giây phút thanh thản cho tâm hồn, nhất là những khi có điều gì đó khiến bà hơi chạnh lòng đôi chút. Thật ra, ở cái tuổi này rồi thì cũng nên sống cởi mở và buông bỏ tất cả cho lòng nhẹ nhàng, thế nhưng ai bảo bà là con người chứ, mà lại là con người đa đoan nữa, thế nên rất nhiều lúc bà chạnh lòng rơi lệ chẳng vì đâu.