( Kính tặng chú Trắc)
Tháng tư lại về, tháng tư của kỉ niệm... một kỉ niệm buồn... đã 38 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Tôi, từ mái đầu xanh tóc giờ đã điểm bạc. Cuộc đời bao đổi thay, thăng trầm theo “vận nước nổi trôi”….
Khi nghĩ về kỉ niệm của những ngày tháng tư buồn ấy lúc nào cũng có hình ảnh chú Trắc, người lính mà bạn bè chúng tôi đã quen biết trong một cuộc du ngoạn vào dịp lễ Quốc Khánh 01/11/1974.
Nghỉ lễ chúng tôi được đi du ngoạn một ngày, địa điểm mà các soeurs chọn cho chúng tôi đến là Xuân Quang, nằm ở ngoại ô thành phố Qui Nhơn, bọn học sinh Qui Nhơn đứa nào mà không biết nơi đây nổi tiếng ngoài cảnh đẹp và thích hợp cho cắm trại, du ngoạn còn có vườn Thị và những rò củ đậu (dân địa phương không gọi là luống mà gọi là rò, người Bắc không gọi là củ đậu mà gọi là củ sắn)
Từ ngày còn học trung học, thấy hình chụp Đế Thiên, Đế Thích, tôi đã ao ước có dịp đi thăm cho biết, tuy nhiên, sau thời trung học, đời sống sinh viên đại học còn bận bịu hơn. Ra trường đại học lại phải tham gia quân đội, rồi chiến tranh trở nên khốc liệt, rồi vướng vòng lao lý, rồi vượt biển tìm tự do, rồi đời sống trên đất mới đầy gian nan, đến nay, tuổi về hưu tôi mới có dịp thực hiện mơ ước, đi thăm Campuchia và Đế Thiên, Đế Thích.