Tùy Bút



Trinh Vương thương nhớ,

Hôm nay là ngày 8 tháng 12, Ngày Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, Bổn Mạng của Trinh Vương đó, không biết còn được bao nhiêu học sinh cũ của trường nhớ đến ngày hôm nay, bởi cuộc sống với những gian nan vất vả bất ngờ đổ ập xuống cuộc đời chúng mình, cuộc đời những cô gái ngây thơ, trong sáng và vô tư của Trinh Vương ngày nào, dường như cuộc đời của những cô bé Trinh Vương thuộc lớp mình đã kém may mắn hơn những người bạn cùng trang lứa của những ngôi trường công lập cũng như tư thục khác của Qui Nhơn thì phải . . .

Xem tiếp...

(Tạp ghi)

Đã có lần tôi thấy bạn định nghĩa hai chữ Đi - Về. Về Việt Nam hay đi Việt Nam? Về Mỹ hay trở lại Mỹ? Lúc ấy tôi thấy sự định nghĩa của bạn rất đúng... chúng ta về Việt Nam và chúng ta trở lại Mỹ. Nhưng xin thú thật với bạn sau chuyến đi vừa qua, tôi không biết sự định nghĩa trên có đúng với riêng tôi hay không bởi tôi không tìm được chỗ đứng nào cho riêng mình tại quê nhà. Quê nhà nghe hai chữ thân thương quá nhưng sao thấy đau lòng và xa cách quá.

Tuy thế, tôi cũng xin được gởi đến bạn những cảm nghĩ thô thiển về chuyến đi của tôi dưới mục tạp ghi này về một quê hương tôi đã sinh ra, lớn lên và đầy ắp kỷ niệm. Vâng, đó là Việt Nam Quê Hương Tôi!

Xem tiếp...



(Để trả lời cho bạn tôi)

Lâu lắm không có tin tức gì của bạn, tình cờ hôm Đại Hội Cựu Học Sinh Liên Trường Qui Nhơn 2018, tổ chức tại Cali, một số bạn học ngày xưa ở QN, qua tham dự, nhỏ bạn thân gửi mấy cuốn kinh nguyện nhờ đứa bạn của nhỏ đưa qua, nhỏ này ngày xưa cũng học Trinh Vương nhưng mình lại không biết vì mình rời Trinh Vương từ năm học 1971, nhỏ bạn cũng chẳng gửi hình ảnh gì của đứa bạn, chỉ cho biết tên là Cúc Cu trong Facebook, nhưng cuối cùng cũng gặp được nhau và cũng là cái duyên hay sao đó nên Cúc cu lại đến nhà mình ở, và khi đến thì hai đứa có dịp hỏi thăm nhau, ngày đó nhà Cúc ở khu sáu, ở giữa nhà Chúc và Thanh Lương; hai cô cậu này là hàng xóm của nhau, và là em của hai người bạn cùng lớp mình, (hai cô cậu sau này đã nên duyên giai ngẫu).

Xem tiếp...


(Đặc biệt viết cho bạn tôi)


Hôm nay Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, sáng nay đi làm trễ để tham dự Thánh lễ, nếu không thì lại phải tham dự Thánh lễ tối, vì hôm nay lễ buộc.

Thánh đường Sáng nay đông người hơn những lần trước, có lẽ tại những cơn mưa vừa qua đã làm dịu mát cái không khí nóng bức của những ngày hè giữa tháng 8 nên lòng người cũng cảm thấy dễ chịu hơn... Con đường đến chỗ làm thênh thang hơn, ít xe cộ vì đã qua thời cao điểm của những sáng sớm nên mọi người không phải dành dật nhau với con đường trước mặt.

Xem tiếp...

Hôm nay con đến để cầu nguyện, con đến để xin ơn, con đến để ăn mày ơn Thánh. Con đến để trải nỗi buồn của con ra, những nỗi đau không nói thành lời, những sâu kín trong lòng...

Gánh sầu của con bắt đầu từ lúc nào mà đã nặng trĩu trên vai? Cái đau đã bắt đầu từ khi nào mà đầy ứ trong tim? Mũi dao nào từ đâu có mà đang rạch nát những đường máu trong tim?... Máu tràn trề, trong huyết quản con hình như đang cạn dần làm con mệt mỏi, đuối sức... Giếng nước nào đã đào sâu trong con từ lúc nào mà hình như cứ dâng cao, dâng cao để con chới với, để con ngụp lặn trong đó?... Cánh tay con quá mỏi nên không với tới bến bờ nào... sức người có hạn. Sức con còn bao xa để bơi đến bờ? con muốn trôi vào bờ nhưng đừng là đất liền, con muốn trôi vào một hoang đảo không bóng người, chỉ có con, biển, trời cao và chim hải âu... Con thèm một giấc ngủ thật dài, thật dài và đừng thức dậy.

Xem tiếp...

(Thương yêu gửi theo linh hồn anh NTH)

Mai sau dầu có bao giờ
Đốt lò hương cũ so tơ phím này
Trông ra ngọn cỏ lá cây
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về
Lòng còn mang nặng lời thề
Nát thân bồ liễu đền ghì trúc mai
( Kiều của nguyễn Du)

Mấy hôm nay trời Cali như thấp xuống vì những cơn mưa không lớn lắm, nhưng cũng dai dẳng khiến lòng người chùng xuống một nỗi buồn nhớ mông lung không chủ đích, và không dưng em lại nhớ đến anh. “Lại” có nghĩa là không nhiều thì ít, cũng có đôi lần chợt nhớ đến anh . . . em biết, khi em nói em nhớ anh chắc nhiều người từng biết chúng mình sẽ thắc mắc tự hỏi tại sao, chỉ riêng anh là không, bởi anh có muốn cũng chẳng thể nào thắc mắc được nữa rồi, anh đã bỏ cuộc chơi hơn bốn mươi năm, và xác thân cũng ruổi dong theo cùng vận nước, mãi cho đến những tháng năm gần đây gia đình vợ con anh mới tìm được để đem chút tro tàn về hương khói . . .

Xem tiếp...

Sài Gòn thương nhớ,

Ta xin lỗi em vì đã lâu không viết cho em, thế nhưng đêm đêm ta vẫn nhớ về em, nhớ từng con hẻm trong xóm lao động lầy lội của quận tư, quận sáu, cho đến con đường ngập lá me bay của Gia Long, Nguyễn Bỉnh khiêm . . . Nhớ giảng đường Khoa Học trên đại lộ Cộng Hòa rợp bóng mát của những tàng cây cổ thụ, và nhớ Văn Khoa với quán café trong khuôn viên ngày xa xưa đó, nhớ ngôi trường trung học giờ đã mất tăm tên tuổi của ngày nào . . .

Xem tiếp...

Khi năm đã tàn,ngày đã mỏi.Tôi còn chăng một chút tình đã cạn? Hay một chút tình bay xa...Ngoái nhìn thiên thu chiều xuống bỗng nghe hồn chất ngất quạnh hiu.Cứ lơ lửng mãi hoài nhìn mà không tỏ mặt mình,đi trên phố mà cứ tưởng giữa đại ngàn hiu hắt.

Thấy ai từ hôm xưa thanh thoát như sương khói vực sầu.Thấy tôi đứng giữa bóng chiều mơ cánh Thiên Di.Tôi còn tôi giữa nhân thế lạc loài,người ơi người người đang bước về đâu?Tôi thì nhớ.Người có nhớ không! Tình đã xa,hồn muôn thu sương xuống,khóc hay cười chuyện chung hay chỉ nỗi niềm riêng.

Xem tiếp...


Đức Mẹ Vô nhiễm nguyên tội bởi Bartolomé Esteban Murillo, 1678

Các anh chị và các bạn thân yêu,

Hôm nay là ngày 8/12, ngày lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, lễ Bổn mạng của mình đó, vậy mà mẹ mình suýt nữa lại không nhớ nếu không nhận Email chúc mừng của dì Thanh Bình gửi kèm hình chụp cái bánh to đùng mừng bổn mạng, thiệt là chán cho mẹ mình quá, cho dù có bận rộn đến đâu thì cũng phải nhớ Feast Day của mình chứ nhỉ ? . . . Mình giận mẹ rồi, giống như Bảo Lam hễ có chuyện gì không hài lòng thì lại ôm bà ngoại và dụi mặt vào người bà ngoại mà nói : “ con giận ngoại rồi, con buồn grandma rồi”, mình cũng muốn làm giống Bảo Lam ghê, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy thương mẹ vì phải bận chăm sóc bà cố năm nay đã ngoài trăm tuổi, rồi phải đưa đón mấy nhóc đến trường và nhất là dọn dẹp cái đống đồ chơi, những mảnh lego nho nhỏ suốt từ trên lầu xuống dưới nhà, mấy nhóc bày bừa lung tung, hét chúng nó dọn hoài cũng không hết. lại thêm cái lưng đau và cánh tay trái nhức buốt mấy năm nay nữa chứ, hình như mới đi khám bịnh lại có thêm căn bịnh gì đó nữa, mẹ không nói với ai nhưng hôm rồi mình tình cờ nghe mẹ nói với dì Phúc, bảo dì câu nguyện cho Mẹ, nghĩ lại cũng thấy thương mẹ vì cái gì cũng không biết nói với ai và nói cùng ai, cái gì cũng âm thầm chịu đựng, nói với con gái thì luôn luôn bị nghe câu :” có gì mà mẹ buồn, lo chứ ”, với mẹ già lại càng không dám nói vì rồi cụ lại buồn lo thêm chứ có giải quyết được gì, có lẽ vì vậy mà lúc này mẹ dường như bị trầm cảm, mỏi mệt và hay quên. Ngay cả mình là đứa con cưng mà nhiều ngày tháng mẹ cũng không ngó ngàng chì tới, bỏ mình cho dì Vân chăm sóc được bao nhiêu hay bấy nhiêu, mà dì Vân thì cũng đâu có khỏe lắm, lại bận rộn cháu ngoại nữa chứ, mà thôi, mình than thân trách phận bi nhiêu đó chắc là cũng đủ, nói chuyện khác nghen

Xem tiếp...

Anh thương yêu,

Thời gian qua nhanh quá, mới đưa mấy nhóc đi học lớp “summer swimming” xong, tưởng là được “xả hơi” thì vừa đến lúc đi mua sắm mọi thứ cần thiết cho tụi nhỏ “back to school”, cả ba nhóc nhí ( thêm Bảo Lam năm nay vào pre – school) nên mua sắm theo list của trường gửi ra cũng đủ chóng mặt, chóng mặt vì tìm học cụ, chóng mặt vì chạy theo bọn nhóc, nhất là con nhí Bảo Lam, cái gì cũng cầm, ôm vào lòng đủ thứ, nhất là những món đồ chơi có màu hồng và màu tím, cái gì cũng nói “ của Bảo Lam, màu tím” và đến khi đầy tay ôm không hết thì lại bỏ những món đã càm trước đó để cầm cái mới vừa nhìn thấy . . .

Xem tiếp...

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.