- Đăng ngày 09 Tháng 12 2020
- Lượt xem: 661
Trinh Vương thương yêu,
Đêm hôm nay bỗng dưng trời Cali trở gió, đặc biệt là tại Orange County này, thật ra thì Cali thừơng có loại gió mang tên Santa Ana, những cơn gió khá mạnh, nhiều khi cuốn theo cả bụi đường ở những nơi trống trải, gió hanh khô và cũng khá là khó chịu với những ai không quen, và nhất là hay bị dị ứng, vì gió sẽ cuốn theo những bụi phấn hoa, tuy nhiên hôm nay gió có phần mạnh hơn, và cả “Dự báo thời tiết” cũng cho biết gió sẽ kéo dài từ đêm thứ tư cho đến hết ngày thứ năm luôn, gió mạnh thì cũng khá phiền vì lái xe đi xa cũng khá mệt
, nếu ngồi trên những chiếc xe nhỏ, gió rít bên ngoài đôi lúc khiến ta có cảm giác như chiếc xe đang muốn cuốn theo cùng chiều gió, cho dù gió Santa Ana không phải là Cuồng Phong (Tornado), giống như bên Oklahoma chăng nữa . . . Và còn phiền hơn khi gió có thêm chút mùi khói, bầu trời buổi sáng như nhuốm màu vàng hơi ngả nâu, cùng với ánh mặt trời chói chang màu vàng cam, gió mang theo chút bụi tro thì chắc hẳn ở đâu đó đang có một vụ cháy rừng, nhỏ to thì còn tùy vận tốc gió và thời gian . . .
Trinh Vương thương yêu,
Không hiểu sao từ hôm đầu tháng đến giờ mình không thể ngủ yên giấc được Trinh Vương ạ, chẳng biết có phải vì tình hình đang rối như canh hẹ của cuộc bầu cử Hoa Kỳ lần này hay không nữa. Điểm lại quá khứ, có lẽ gian lận trong bầu cử Tổng Thống không phải mới chỉ xảy ra lần đầu ở xứ sớ Cờ Hoa này, nhưng chắc chắn đây là cuộc bầu cử có mức độ gian lận và xảo trá bậc nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, và có thể đây sẽ là cuộc bầu cử đi vào huyền thoại của Nước Mỹ, ngày xưa khi còn học ở bậc trung học, mình nhớ có lần, một ông thày dạy mình nói với cả lớp là : “ Làm Tổng Thống nước Mỹ, giống như làm Tổng Thống gần hết Thế Giới”. Hoa Kỳ, giống như tấm gương trong sáng và lớn, để nhiều nướccó thể soi vào đó, hầu nhận ra khuôn mặt Tự Do, Nhân Quyền và Nhân Bản của đất nước riêng mình, vậy mà hôm nay thật đau lòng cho những “Vị Cha Già Dân Tộc” ( Father Foundation), và những hậu duệ chân chính, những người luôn ý thức và đặt Quyền Lợi Quốc Gia lên trên Lợi Ích Cá Nhân, và cả những người nhập cư đàng hoàng và tử tế, biết tôn trọng lẽ phải và Thương Tôn Luật Pháp . . . Chắc chắn những người này sẽ phải âm thầm nhỏ lệ khi nhìn thấy những Tượng Đài, những Tượng Thánh, bị xúc phạm, bị kéo xập xuống, bị chặt gãy, hay bị đổ sơn hoặc acid để tàn phá, giống như những nước nghèo trong khối thứ ba, khi bị chủ nghĩa :“ Thế Giới Đại Đồng” không tưởng làm cho mờ mắt, yếu chân . . . Cứ tưởng được ăn dưa hấu ngọt ngào, ngờ đâu bị cho ăn trái dưa bở, không những lạt nhách mà còn bị “Sượng” nữa chứ . . . Họ cứ tưởng mọi thứ sẽ miễn phí, cứ tưởng sẽ cướp tài sản của những người giầu phân chia cho mình, nào hay đó chỉ là chiếc bánh vẽ, có xịt thêm chút hương liệu hóa chất được tầu cộng cung cấp với giá rẻ mạt như những thứ hóa chất đang được bày bán đầy ở Chợ Lớn bên Việt Nam, hòng tạo ra sự hấp dẫn, đánh lừa khứu giác của chính mình mà không hay . . . Đến khi tỉnh mộng thì ôi thôi “Tay Trót Đã Nhúng Chàm”.Giống như cô gái ngây thơ khờ dại, bị gã sở khanh dụ dỗ, sa chân vào chốn lầu xanh, phải đem xác thân ra cho thiên hạ vầy vò mua vui, nghiến răng mà chịu vì tất cả đã muộn màng . . . Không ai có thể ngờ được có ngày Hoa Kỳ, một nước được xem là biểu tượng của Tự Do, Công Bằng và Nhân Quyền, Nhân Bản lại có ngày xảy ra những việc gian trá, đáng xấu hổ, những việc tưởng chừng như chỉ có thể xảy ra ở những Quốc Gia ở Khối Thứ Ba ( với những trò gian lận, hối lộ bẩn thỉu. . .)
Trinh Vương biết không, hầu như cả thế giới đang nín thở theo cùng với những công dân chân chính và hết lòng yêu nước của Hoa Kỳ, cuộc chiến này không đơn giản là một cuộc tranh cử, mà là một cuộc chiến giữa Ánh Sáng và Bóng Tối, giữa Thiên Thần và Ác Quỷ, giữa Thiện Lương và Gian Tà . .. Hai thế lực trái ngược đang tranh giành sự thống trị địa cầu này. Mình thấy quả là Hoa Kỳ dường như đang trở về thời hồng hoang thì phải, sự ngu muội và tàn ác đang xâm chiếm đất nước này thì phải, con người dường như bị cái ác che lấp cả đầu óc nên chỉ còn biết nói những điều dối trá một cách không ngượng ngùng, truyền thông là những người lẽ ra phải tôn trọng sự thật, và nói lên sự thật, ngược lại họ lại chỉ nói những điều không có thật, dẫn dắt suy nghĩ của dân chúng theo ý họ muốn, truyền thông ngày nay đang sống bằng những điều dối trá thì phải
Trinh Vương thương yêu,
Mình có tật hay nói lạc đề quá phải không, chả vậy mà ngày xưa mỗi khi làm luận là mình phải viết ra nháp đàng hoàng, đọc tới đọc lui mà cũng không xong, lâu lâu cũng bị tình trạng “ dây cà ra dây muống”, bởi vậy ngày xưa mình đâu dám theo Ban C, mặc dù cũng yêu thích văn thơ lắm lắm . . . Thôi mình đi lạc lâu quá, giờ về nhà nói chuyện với Trinh Vương thương nhớ đây nha
Ngày 8/12 sắp tới là Ngày Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, bổn mạng của Trinh Vương đó, lần Bổn Mạng thứ 45, Trinh Vương thiếu bóng dáng của chúng mình, những đứa con thân yêu của quê hương Qui Nhơn đã và đang quá xa xôi với nhiều người trong chúng mình, vì những cách ngăn về địa lý cũng như hoàn cảnh xã hội chung vì dịch bệnh đang hoành hành khắp địa cầu này . .. Chúng mình cũng may là tổ chức “ Về Nguồn” được một lần sau 44 năm, nếu lần đó mình nghe lời “Xúi Dại” của vài “Quân sư Quạt Giấy” hay “Quạt Máy” gì đó thì chắc là chúng mình đã không có được lần Hội Ngộ nào trong đời rồi, bởi vì tuổi tác của chúng mình bây giờ dường như không được tính bằng Năm mà chỉ tính bằng Tháng , thâm chí bằng Tuần, hay bằng Ngày thôi phải không Trinh Vương . . .
Trinh Vương thương yêu,
Không biết Trinh Vương có nhớ chúng mình không nhỉ, mình thì luôn nhớ đến Trinh Vương, cái tên Trinh Vương thân yêu đã theo mình suốt thời thiếu nữ, từ những ngày còn ở lứa “Tuổi Thần Tiên”, cho đến “Tuổi Ngọc”, “Tuổi Hồng”, và “ Tuổi Biết Buồn”, như tựa đề những sáng tác của Phạm Duy, và nhất là cái tuổi không thể nào quên của thơ Nguyên Sa : “ Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ Mười Ba”, thiệt thà là quá nhí để biết tơ vương phải không Trinh Vương, nhưng hồi đó đã có chàng chép bài thơ :Tuổi Mười Ba”, với những câu thơ :
Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh , anh mến lá sân trường ”
gửi cho mình, mình cũng thấy thích một chút dù thật ra cũng chả biết yêu là gì , và cũng chẳng có chiếc áo dài mầu vàng hay mầu xanh lá cây nào, chỉ mỗi màu áo trắng, và cái bando cài tóc mầu vàng thì có, cái bando vàng dường như đã đi vào chuyện của bọn chúng mình, khi có một anh chàng ngày đó, sáng nào cũng đợi mình trên balcony nhà anh, để khi mình cùng đám bạn đi học ngang nhà thì gọi ý ới : “Bando vàng, bando vàng” . . . tất cả cũng chỉ có thế, chỉ có thế mà sao lòng vẫn nhớ khôn nguôi những tháng ngày cũ đã xa tít tắp, cũng may Chúa cũng thương cho mình có trí nhớ khá tốt về những kỷ niệm cũ của Trinh Vương, mình gần như không quên tên một người Thầy nào đã từng dạy mình học, dù môn chính hay môn phụ, và thời gian dài hay chỉ vài tháng ngắn ngủi . . . Nhiều lúc mình cũng thấy ngạc nhiên với chính mình vì những chuyện cũ “từ đời tám hoánh“ nào (như một cô bạn cũ mình nói) thì mình nhớ như in, còn chuyện bây giờ thì có khi vừa nói xong là đã quên là mình vừa nói cái gì, nhiều khi bực mình ghê đi Trinh Vương ạ, chắc có lẽ đó là dấu hiệu chung của tuổi “ Đã không còn trẻ nữa” ( nếu muốn tránh chữ già, hay là tuổi trẻ sống lâu năm ), phải thế không Trinh Vương
Trinh Vương thương yêu,
Gió rít qua khe cửa, gió đập lách cách vào khung cửa sổ suốt đêm khiến mình nhớ quá những mùa đông lạnh ở nội trú, dãy hành lang không dài hun hút như trong những câu chuyện được kể để làm tăng thêm sự huyền bí, nhưng tiếng gió rít qua những khung kính cửa sổ lớp học vẫn làm mình sợ và chạy vụt qua như bị ma đuổi mỗi khi từ phòng học bài buổi tối đi vào phòng ngủ, nhất là những lúc thức học bài thi khuya, khi hầu như mọi người và các soeur, cũng như chính ngôi trường thân yêu đang yên ngủ, một mình đi vào phòng ngủ, lúc nào mình cũng thận trong nhìn tới nhìn lui và sau khi tắt đèn là thế nào mình cũng nhắm mắt chạy như bị ma đuổi, giờ nghĩ lại thấy cũng còn buồn cười, vì tuy sợ ma, nhưng bọn mình cũng có đêm tắt đèn tối thui, chỉ leo lét ngọn đèn cầy để “Cầu Cơ”, ngày đó chỉ hỏi những chuyện linh tinh như : “ Soeur Sophie thương đứa nào nhất?” hoặc “Soeur feliciene thương lớp nào ?”. và sau khi cơ đã chỉ cho biết thì lại không tin, lại nghĩ là trong ba đứa để tay trên trái tim gỗ đó đã cố tình đẩy theo ý muốn, và rồi lại giận dỗi vu vơ . . . Giờ nghĩ lại thấy đúng là chuyện vớ vẩn, vậy mà có đứa sau khi cầu cơ sợ ma đến nỗi ôm bụng chịu trận cả đêm không dám đi vệ sinh . ..
Trinh Vương thương yêu,
Nhớ về Trinh Vương thì mình có cả “Một Bụng Kỷ Niệm” để nhớ, để nhắc, và để hoài niệm yêu thương, tuy nhiên mình cũng hơi có một chút buồn lòng vì nhiều người cứ nghĩ mình học trường Trưng Vương chứ không biết tên Trinh Vương, mình phải giải thích Trinh Vương ngày xưa là một trong những trường Nữ Trung Học Công Giáo lớn của Miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, vậy mà có một ít học sinh cũ của trường cừ vẫn vờ cho mọi người lầm lẫn giữa hai chữ Trinh và Trưng, thật ra, là con cháu của Hai Bà Trưng thì cũng là một điều đáng ngẩng cao đầu, tuy nhiên trong sâu thẳm cũng có một chút, một chút thôi vì thường trường Trưng Vương là trường công lập, theo mình thì công hay tư cũng chẳng sao, miễn sao mình luôn sống trung thực, và có tư cách đúng khuôn mẫu nền nếp của một người con gái Việt Nam, phải thế không Trinh Vương
Thôi cho mình ngưng ở đây nghe Trinh Vương, luôn nhớ đến Trinh Vương của một thời áo trắng, Nhớ và nhớ đến bất tận Trinh Vương ạ
Mình hứa từ hôm nay trở đi sẽ cố gắng viết thư đều cho Trinh Vương nha. Cầu mong cho Trinh Vương luôn bình an, các Soeur , các thầy cô luôn mạnh khỏe, cũng như các cô em gái Trinh Vương thương yêu của mình, và những người chị Trinh Vương một thời áo trắng sân trường của mình luôn Hạnh Phúc với những gì đang có
Phạm Thiên Thu