Sẽ rất nhớ Saigon chiều mưa bụi
Tay đan tay giữa phố nhỏ mịt mờ
Hạnh phúc giản đơn như một bài thơ
Anh viết vội trên sông đời mòn mỏi
Sẽ rất nhớ những lời yêu không nói
Lối xưa về quấn quýt bước chân son
Hồn say nghiêng tình rót mãi không đầy
Đường xa thẳm mãi gập ghềnh nỗi nhớ

Anh ở đây có những ngày lặng lẽ
Không có ai chia một nửa mạch đời
Nắng đổ dài trên phố chiều vắng vẻ
Bước chân mình mà ngỡ bóng ai qua

Anh ở đây những dđêm dài quạnh quẽ
Nghe canh khuya rơi trên bóng trăng tàn
Ôm giấc mơ tưởng như mình vẫn trẻ
Yêu mê say dù vẫn biết muộn màng

Không khói sương mà bỗng dưng mắt ướt
Sàigon xa...
Và một bóng người xa...

  Tấn Phương
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.