Ta về Bình Định em ơi

Đi thăm cổ tháp

rong chơi đôi  mình

Đêm nghe trăng gió tự tình

Mưa nhòa rêu phủ

nghiêng mình cố nhân

Nắng lên rọi xuống dương trần

Vi vu én nhạn mang xuân rộn ràng

Bể dâu rơi xuống dương trần

Người muôn năm cũ

điêu tàn về đâu

Hồn người thiên cổ thương đau

Lệ người Chiêm quốc

âu sầu đầy vơi

Gió ngàn một bóng trăng trôi

Làm sao hứng hết

lệ người nghìn thu

Sườn non vắng bóng thiền sư

Một ngôi chùa cũ

âm u nguyệt tàn

Ta đi thăm lại Đồ Bàn

Nơi đây một thuở có nàng Huyền Trân

Cánh Hạc tiên năng cõi trần

Hóa thân em bóng phù vân kiếp này

 

  Trần Minh Khuông

 

Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.