Có người đã ví Mẹ là kỳ quan thứ tám  của thế giới ( vì thế giới này đã có bảy kỳ quan ), nhưng với riêng tôi, và có lẽ  nhiều người khác nữa, cũng đồng  ý với tôi rằng  ta  không thể ví mẹ như một kỳ quan mang tính vật chất như thế, bởi cho dù kỳ quan đó có vĩ đại, hòanh tráng đến đâu thì rồi theo năm tháng nó cũng lụi tàn  cùng với  thời gian.

Riêng mẹ, dù là mẹ chung của một dân tộc, như mẹ Âu Cơ, hay mẹ  Nữ Oa, hoặc mẹ của riêng ai đó trong chúng ta, thì mẹ vẫn luôn có một chỗ đứng vĩnh cửu và nhất định trong lòng những người con, trong lòng đất nước và dân tộc vì những hy sinh vô bờ bến của mẹ, mẹ luôn sống mãi với thời gian, tình yêu thương dành cho mẹ luôn là một nguồn thi ca bất tận, chỉ có khác là mỗi người cảm nhận về mẹ theo cách nhìn của riêng mình, theo từng hòan cảnh của mình,,và với riêng tôi, bài thơ nào nói về mẹ cũng đều hay cả, dù ai có chê câu thơ thiếu niêm luật, giọng văn lủng củng đi nữa thì với tôi nó vẫn mang đến một hơi thở, một thông điệp của tình yêu thương

Nhân ngày Vu Lan, tôi xin trích một số đọan thơ ngắn mà tôi đã nhớ được của một số tác giả viết về mẹ, từ những nhà thơ gạo cội đến những nhà thơ trẻ ( nói là trẻ, chứ bây giờ chắc cũng lớn rồi, vì những bài thơ này tôi đã được biết ít là cũng 20 năm, còn dĩ nhiên có những bài tuổi đời còn cao hơn, ví như mấy câu thơ của nhà thơ người minh hương,Hồ Dzénh, khi tả về người mẹ Việt Nam của mình

Cô gái Việt Nam ơi
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ  cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi

Hoăc như nhà thơ Kiên Giang Hà Huy Hà, tác giả tập thơ được nhiều người biết  “Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo tím”, đã viết bài thơ “Ngủ bên chân Mẹ “ như sau

Hơn nửa vòng thế kỷ đã qua
Thửơ con còn khóc tiếng tu oa
Nằm bên gối mẹ trong mùng vá
Bếp khói xông đêm ấm mái nhà
Xé vạt áo  may thêm tã lót
Mùi thơm khai sánh tựa hương trầm
Bởi thương con, mẹ quên thân mẹ
Hết áo mẹ liền vội xé khăn

Rồi cuộc đời đẩy đưa đàn con  đi tứ xứ, đứa lấy chồng, đứa bỏ xứ tha phương, mẹ vẫn còn đó một mình thân cò lặn lội.

Cho đến một ngày con cũng mỏi gối chồn chân về ngủ bên chân mẹ, để thương, để nhớ lại này xưa, nhưng rồi  vì cơm áo gạo tiền, lo toan cuộc sống  con lại phải ra đi, dù vẫn lo lắng không biết thân già của mẹ  còn trụ được bao lâu

Tết này con ngủ bên chân mẹ
Một cổ thụ già bên gốc khô
Con ngỡ trở về thời bú mớm
Nghe bên thềm vẳng tiếng ầu ơ
……………………………………
Hết tết con về nơi chợ búa
Bỏ thân cổ thụ giữa mùa đông
Biết còn mấy tết bao mùa bấc
Còn ngủ bên chân mẹ nữa không

Nhà thơ Nguyễn thái Dương của xứ nẫu chúng ta, khi nhà thơ về Đập Đá thăm mẹ, năm 1994, trời nóng nên ra hè nằm ngủ mình trần, nửa đêm thức giấc thấy nặng trên ngực, nhìn thì thấy chiếc mền ai đã đắp ngang ngực, chiếc mùng ai đã treo cho, lại thấy gió lay nhè nhẹ, nhìn ra thì thấy mẹ đang cầm chiếc quạt phe phẩy cho mình, nhà thơ thảng thốt nói

Giật mình bật dậy : “ trời ơi má
Con lớn rồi mà má lẫn chưa?!”
Giong người lẩy bẩy trong khuya khoắt
“Bộ … lớn không là con má sao ?”

Tuổi bốn mươi hai xa nhà miết
Tôi chưa hầu má được một lần
Về phép bỗng nhiên thành đứa bé
Tôi khóc vùi sau tấm lưng cong
( Bé Bỏng )

Rồi những vần thơ nói về người” Mẹ  quê “phải  vất vả nuôi con một mình vì người cha đã qua đời từ khi con chưa chào đời của  nhà thơ Nguyễn Tam Phù Sa

Khi mẹ sanh con ba đã qua đời
Thân cò lội dưới đồng sâu đồng cạn
Thời con gái mùa duyên cháy hạn
Lá tình khô rơi trằng chái hiên nghèo
………………………………………
Bao nhiêu năm sóng gió nắng  mưa và
Lòng chưa mỏi mà đầu đã bạc
Mẹ xa con ngả nghiêng gìong lục bát
Nhớ thương thầm quay quắt phía sông thu
Mẹ đợi con về ngày lụn ngọn đèn lu
Trang ngũ tử nhện giăng  nhang khói lạnh
Con ở bờ nam tình chia bảy nhánh
Có nhánh tình nào về với mẹ hay không
( Mẹ quê)

Nguời mẹ nào dù nghèo đến đâu cũng cố  nuôi cho con mình thành tài, cho bằng chị bằng anh, Phan gia Vỹ đã viết về người mẹ

Mẹ nghèo gom gánh rạ rơm
Nuôi con ăn học để thơm tiếng đời
Mẹ nghèo nón lá tả tơi
Mong sao con trẻ vào đời bình yên

Con càng tươi vui thì mẹ lại càng vất vả, Hồ thị Xuân Tùng đã viết

Mặt con tươi tợ trăng rằm
Mẹ càng vất vả âm thầm ngược xuôi
Làm sao nói hết bao lời
Công ơn mẹ suốt một đời con mang

Lời ru bú mớm nâng niu của Mẹ, như ánh sáng soi cho con vào đời, nhưng dù con đã trưởng thành khôn lớn nhưng dường như mẹ vẫn chưa được thảnh thơi, thế nên Trần Kim Sơn đã viết

Lời ru như ánh mặt trời
Thắp muôn tia nắng chói ngời tim con
Bây giờ con đã lớn khôn
Mà sao đời mẹ chưa tròn thảnh thơi

Và Nguyễn Quốc Khương, một cách tinh tế đã nhận ra tình thương của mẹ đối với minh khi nhận thấy tuổi xụân của mẹ đã  âm thầm bỏ mẹ ra đi

Còng lưng gánh nỗi thương yêu
Nặng trên vai mẹ bao điều đắng cay
Thời xuân xanh của một đời
Thương con chẳng nhớ đánh rơi khi nào

Nguyễn Phan mInh Thái và Ngân Trang cũng cùng nhau nhận ra nỗi vất vả của mẹ, nhưng mỗi người lại nhìn ở một khía cạnh khác nhau

Thương con mẹ dệt niềm tin
Cho con ăn học cho mình ước ao
Nỗi lo mình cộng thêm vào
Tuổi xuân tươi đẹp mẹ trừ bớt ra
(N.P. Minh Thái)

Từ khi thơ ấu đến giờ
Đắng cay phần mẹ, ngọt bùi phần con
Vì ai người mẹ hao mòn
Thân cò dáng mẹ lòng con ngậm ngùi
( Ngân Trang)

Nhà thơ Nguyễn Vân Thiên thì thấy rõ cuộc đời khốn khó của mẹ mình  gắn liền  với một  công cụ lao động quen thuộc của bà mẹ quê, của những bà mẹ lao động nghèo ở  thành phố, đã dùng nó để  chuyên chở trên vai từng gánh rau, gánh chè, hay thậm chí cả những gánh  đất đá “ Cây đòn gánh

Lưng cây đòn gánh mòn trơn
Lời tre khô nhắc công  ơn mẹ gìa
Chợ chiều, chợ sớm bôn ba
Hái gieo tất bật đồng xa đồng gần
Bán than mua muối tảo tần
Bao lần xuống biển bao lần lên non
Da xương bào cật tre mòn
Trăm năm mẹ gánh đời con qua đèo
Gánh yêu thương gánh khổ nghèo
Gánh mơ ước lẫn gieo neo đi về
Gánh bình minh lội bến quê
Gánh hòang hôn dọc chân đê bước dồn
Gánh trăng khuya giếng đầu thôn
Gánh than lửa chạy qua cồn cát trưa. . .
Một đời gánh nắng gánh mưa
Mòn vai mà mẹ vẫn chưa  yên lòng
Một đời gíong đứt đòn cong
Vì ai vai lệch lưng còng mẹ ơi

Nhưng dù sao cũng còn đỡ khổ hơn những đứa con mồ côi mẹ

Mẹ đi về phía hoàng hôn
Mù sương giăng trắng nỗi hờn thời gian
……………………………………………..
Ấu thời gót đã phai son
Nép vầng trăng mẹ mong tròn lời ru
Trăng còn trắng đến thiên thu
Sao người đã vội xa mù chân mây
Mẹ đi về phía chân ngày
Giấc con huệ trắng rơi đầy ước mơ
Mẹ đi vào cõi xa thơ
Con bơ vơ giữa bất ngờ khói hương
Mẹ ơi mở cửa thiên đường
Có hay nhang khói nỗi buồn mồ côi
( - Mồ Côi -Nguyễn Cúc Xưa)

Rồi những giọt nước mắt của người đàn ông , nhà thơ Từ Thế Mộng của xứ biển mặn ,khóc mẹ, khi  nhà thơ nhớ đến gìòng sữa ngọt ngào  đã nuôi mình khôn lớn; vậy mà  chưa kịp làm gì cho mẹ thì mẹ đã đi về cõi đại ngàn, để lại trong lòng con một  khỏang  tối  mênh mông

Con lớn lên trong nguồn thơm sữa mẹ
Nguồn yêu thương đầm ngọt nước mưa trong
Ôi suối nào thơm ngọn nước ở trong lòng
Mẹ ấp ủ với linh hồn bằng ngọc
Mẹ âu yếm khi con vừa chợt khóc
Mẹ mỉm cười khi thóang bóng con vui
Những tối con đau mẹ thức suốt đêm dài
Đôi mắt ướt dáng mẹ ngồi hiu hắt
Con vừa lớn lên rồi mẹ hiền đi mất
Lòng đất sâu nào đủ ấm thân côi
Mẹ bỏ đi, dòng suối chảy lên trời
Ôi dòng suối thơm ngon, con buồn khao khát
Mẹ bỏ đi rồi hồn con lưu lạc
Trần gian đầy những bóng tối đi hoang
Đường cũng dài thêm, nắng  nhỏthôivàng
Con lếch thếch đi tìm ôm mẹ khóc
( Nước trong nguồn)

Nhà thơ Đỗ Trung Quiân, bỗng chốc cũng nhận ra sự vô tình của mình với mẹ, khi viết

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và cho biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua, mấy người nhìn lại
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã vội vã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên
Hôm  nay
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ ?- sao lòng  anh hỏang hốt
Ngày tháng kia…… bao lâu nữa của mình
Bài thơ nàyxin thắp một bình minh
Trên đời mẹ qua những gnày tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sắp tới
( Mẹ)

Và rồi cho dù con đã gửi thân nơi cửa Phật cũng vẫn khônghề quên nhớ về mẹ xưa, cho dù tu là phải diệt cả thất tình đi nữa, nhưng làm sao con không thể không nhớ đến công ơn của mẹ đã nuôi nấng con, con đi tu không phải để trốn đời, để tránh phụng dưỡng mẹ cha, mà vì con sợ sẽ trở nên bất hiếu khi có một người con dâu bất xứng với tình thương của mẹ,con nương thân cửa Phật để luôn câu bình an cho cha mẹ, nhà sư Thích huyền lan đã viết bài thơ nhớ mẹ

Gió thu nhẹ thổi sang mùa
Phố buồn lặng lẽ, chuông chùa vọng đưa
Chạnh lòng theo những hạt mưa
Con thương nhớ mẹ quê xưa năm nào
Mái tranh tiếng mẹ ngọt ngào
Ru con giấc ngủ dạt dào ấm êm
Nhiều khi nhớ mẹ trong đêm
Hồn con tê tái lòng thêm trái sầu
Mẹ ơi lòng trẻ u hoài
Bơ vơ năm tháng lạc loài khổ đau
Thời gian tóc mẹ phai màu
Cuộc đời của mẹ biết sao tính lường
Mẹ ơi vạn nẻo con đường
Có đi mới hiểu tình thương mẹ hiền
Đời con xuôi ngược bao miền
Nhưng tình của mẹ là niềm yêu thương
Vu Lan kinh gọi ngàn phương
Hiếu ân con trẻ vấn vương trong lòng
Áo con cài cánh hoa hồng
Thắm tươi tình mẹ như đồng lúa xanh
(  Nhớ Mẹ - Thích Huyền Lan)

Thơ viết cho mẹ thì rất nhiều, vì mẹ chính là nguồn thơ lai láng , mẹ là nguồn suối yêu thương, viết về mẹ thì không bao giờ vơi cạn, nhưng thấy cũng đã dài, xin chia sẻ cùng các bạn nhân mùa vu lan báo hiếu, cũng xin cám ơn và xin lỗi các nhà thơ mà tôi đã trích thơ trong bài viết này, vì không biết các vị ở đâu để xin phép,

xin cám ơn  các bạn đã đọc bài viết này, và chúc tất cả chúng ta, dù áo em cài hoa hồng đỏ thăm hay hoa trắng thì trong mỗi chúng ta cũng đều có một người mẹ yêu thương của riêng mình, và chúng ta cũng là người mẹ thương yêu của các con chúng ta

Vui và bình an nhé các bạn.

Phạm Thiên Thu

  

Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.