- Đăng ngày 28 Tháng 12 2009
- Lượt xem: 12554
Chỉ mục bài viết
Công việc của một nhà máy mới bắt đầu đi vào hoạt động thật bề bộn nhưng cũng không thể dứt Tuyên ra khỏi những nghĩ ngợi miên man về Thuận- " Nhánh sông xưa " một thời trai trẻ của chàng -Hơn ba mươi năm rồi Tuyên mới nghe lại giọng nói của Thuận - vẫn ríu rít và trẻ trung như ngày nào dưới mái trường Cường Để, mặc dù bây giờ tuổi Thuận cũng đã ngoài năm mươi.
Thật ra lúc này Tuyên cũng không hiểu nổi mình như thế nào- lẽ ra là oán hận thì thay vào đó lại là niềm hạnh phúc lâng lâng dâng trào trong lòng Tuyên - chàng đã gọi liên tiếp cho Thuận không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ tối cho tới giờ - bao nhiêu câu hỏi , bao nhiêu thắc mắc cứ vang vang trong đầu Tuyên khiến chàng không tài nào nhắm mắt nổi - nhưng cuối cùng sự mệt mỏi vì quá thiếu ngủ cũng đã làm Tuyên thiếp đi. Trong giấc ngủ mê mệt đó, cả một quá khứ vàng son như hiện về đầy đủ từng chi tiết- Thuận như đang đứng đó nhìn chàng với suối tóc dài, tà áo lụa trắng và đôi mắt to tròn nghịch ngợm năm nào.
Tuyên quen và biết Thuận năm học lớp đệ nhất - năm đó Thuận vào lớp trễ cả tháng trời - cô gái Sài Gòn kiêu sa với đôi mắt to tròn nhưng lạnh lùng và nghiêm nghị ấy đã hớp hồn gần như cả đám con trai cùng lớp- vì là ban B ( ban toán ), nên con gái trong lớp thật là của quý hiếm, kể cả Thuận nữa thì lớp cũng chỉ có 7 cô nàng - Thế nên việc các cô nàng được các chàng cùng lớp "chăm sóc kỹ lưỡng " cũng không có gì là lạ - huống hồ là cô gái đặc biệt như Thuận - Thế nhưng việc để ý cũng chỉ ở mức độ bình thường nếu không có dịp sinh nhật của Thuận và Tuyên được mời gián tiếp qua lũ bạn ( nói là gián tiếp vì lúc đó Tuyên thuộc loại cao kều nhất lớp nên ngồi tuốt bàn chót - trong lúc đó Thuận ngồi bàn đầu nên thân với tụi ngồi gần, Thuận -nhờ gửi lời mời đến đám bạn cùng lớp thông qua tụi thằng Tâm, Tĩnh , Tiến , Khắc , Ngọc... và dĩ nhiên cả 6 nàng kia cũng có mặt - Hình như sau bữa sinh nhật đó cả đám con trai trong lớp đều thấy cô nàng Thuận như vì sao lấp lánh, đứa nào cũng có chút gì đó mơ tưởng đến nàng, riêng Tuyên, tình yêu dành cho Thuận là một tình yêu chân thành của một cậu con trai tỉnh lẻ - yêu với ý định xây dựng một gia đình hạnh phúc - thế nhưng trong mắt Thuận hình như không có Tuyên . . .nhưng có ai cấm mình yêu cơ chứ - Thế nên tình yêu trong Tuyên cứ lớn dần theo ngày tháng - riêng Thuận, tình cảm của Thuận hình như có điều gì đó rất khác với những người bạn cùng lớp, và cũng chính những khác biệt đó đã làm nên một Thuận bất tử trong lòng Tuyên, bất tử vì tình yêu cũng như bất tử vì những hận thù trong lòng Tuyên khi tim chàng bị thương tổn.
Mới đó mà đã hơn ba mươi năm trôi qua, biết bao vật đổi sao dời - Từ một chàng trai hiền lành, nhút nhát Tuyên đã là một ông chủ thành đạt với vợ con đề huề theo một nghĩa nào đó khi xã hội nhìn vào, nhưng có ai biết cho sự trống vắng mênh mộng trong lòng Tuyên- Đã có lúc Tuyên có " bồ nhí " và những tưởng cô bồ nhí đó có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông trong lòng mình, nhưng không . . . có rất nhiều khi chàng vẫn thấy lòng nhớ thương một điều gì đó mà không sao giải thích hay hiểu nổi . . . Và bây giờ Tuyên mới hiểu khoảng trống mênh mông này của Tuyên ở đâu và ai mới có thể lấp đầy. . .
Sau nhiều lần chuyện trò qua điện thoại, cuối cùng cả hai đã gặp nhau, một cuộc gặp gỡ quả là ngoài dự kiến của cả hai- Tuyên và Thuận đều không nghĩ tình yêu trong lòng của cả hai vẫn còn quá mãnh liệt đến không ngờ như thế - Cả hai đều bị hút vào nhau như hai cực nam châm cực đại - cả hai đều không nhìn thấy tuổi sáu mươi đang ngấp nghé của mình, mà vẫn cứ như là anh chàng Tuyên ngờ nghệch năm xưa với cô Thuận kiêu kỳ của tuổi đôi chín năm nào. . . Cả hai đã có với nhau một buổi sáng của " Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát . . ." Tuyên cứ bám sát Thuận trong từng bước đi - Cả khi ăn sáng cả hai cũng không rời khỏi mắt nhau - chỉ nhìn nhau và cười như hai đứa khùng . . .
Hạnh phúc đơn giản thế đó . . . nhưng cuộc đời thì chẳng hề đơn giản chút nào . . . và luôn luôn Thuận là người tỉnh thức trước, Tuyên nhiều khi nổi giận với Thuận vì những lo sợ mà chàng cứ cho là không đâu, nhưng thật ra chàng cũng biết và biết rõ hơn cả Thuận về những khó khăn của cuộc tình muộn màng này, bởi một lẽ đơn giản là chàng vì quá yêu nên đã tự dối gạt mình và dối gạt Thuận - Đó chính là bi kịch dù không muốn nhưng chàng cũng đã mang đến cho Thuận - Lòng chàng đau xé khi nghe những lời nói thật nhỏ nhẹ và dịu dàng nhưng đẫm nước mắt của Thuận khi Thuận nói lời chia tay, cứ mỗi lần như thế Tuyên lại gạt đi và cố thuyết phục Thuận bằng cả ngàn lý lẽ biện hộ cho tình yêu, cho mối quan hệ của hai người- kết quả là Thuận không sử dụng số điện thoại quen thuộc đó nữa, cửa nhà thì đóng kín, mặc cho chuông reo rộn rã - Công việc kinh doanh bận rộn điên đầu với những hợp đồng, những cuộc hẹn làm ăn với đối tác khiến Tuyên như mù cả người vì thiếu ngủ, nhưng dù mệt mỏi đến đâu chàng cũng không thể nào thoát nổi nỗi ám ảnh về Thuận, giọng nói ướt đẫm của nàng theo Tuyên ngay cả khi chàng mệt mỏi thiếp đi trên đường công tác . . .
Nhiều lúc chàng thấy quá mỏi mệt vì công ty, và gia đình với cô vợ luôn càu nhàu . . lại thêm sự giằng xé lương tâm mà Thuận luôn nhắc bên tai. . . nhưng bắt chàng phải buông Thuận ra thì quả thật Tuyên không đủ can đảm, nhưng vứt bỏ gia đình chàng cũng không thể. . . không chỉ vì con cái mà còn vì gì nữa thì Tuyên không hiểu, Thuận nói là sự tham lam của đàn ông- Thuận chấp nhận móc trái tim của mình vứt đi để trả Tuyên về với gia đình và bổn phận . . . Và cuối cùng dù không muốn thì Tuyên cũng phải đọc lá thư này do bưu điện chuyển phát nhanh: